Chương 29: Em là thuốc của anh

Vai ác chống lại vai chính thì sẽ không có kết cục tốt. Điều này không liên quan gì đến sức mạnh, mà là vấn đề may mắn.

Thẩm Lương cảm thấy Thiệu Khâm Hàn cuối cùng cũng đã thoát khỏi hai kẻ ảo diệu như Thẩm Viêm và Tô Thanh Nghiên thì không nên chủ động dây dưa vào chuyện của họ nữa, kẻo lại xảy ra một số tai họa không thể kiểm soát được.

Tô Thanh Nghiên gặp xui thì người đau lòng nhất là Thẩm Viêm. Một khi Thẩm Viêm đau lòng mà lỡ như vô tình từ đâu đó biết được chuyện này là do Thiệu Khâm Hàn ra tay đằng sau lưng, thì có khi sẽ tìm đến cửa đòi lí lẽ.

Đừng nghi ngờ, chuyện thiểu năng trí tuệ này cậu thực sự có thể làm được.

Còn Thiệu Khâm Hàn một khi gặp phải Thẩm Viêm thì chắc chắn sẽ không có chuyện tốt.

Thẩm Lương chỉ cảm thấy mình không sao giải thích được, mà cũng không thể giải thích rõ khi đang đi trên đường, hắn tức giận đến mức không nói rõ ràng được: “Em thích Tô Thanh Nghiên? Đầu óc em có bệnh đâu mà thích anh ta!?

Thiệu Khâm Hàn hỏi lại: “Vậy em thích ai?”

Thẩm Lương kẹt chữ: “Em…”

Hắn đứng ở đầu phố, nói "em” cả một lúc lâu với Thiệu Khâm Hàn mà cũng không nói được thêm cái tên nào.

Thiệu Khâm Hàn muốn nghe đáp án của hắn, rồi lại sợ đáp án đó không phải điều mình muốn. Tim anh rộn ràng một lúc rồi anh cũng quyết định dời tầm mắt đi. Anh không hỏi nữa, im lặng, sau một lúc lâu mới nói với Thẩm Lương: “Trời tối rồi, chúng ta về đi.”

Độ hắc hóa của anh lẳng lặng tăng một chút, lại giảm một chút, lại trở nên hỗn loạn.

Gió đêm thổi qua, mang theo khí buốt lạnh thấu xương.

Thiệu Khâm Hàn rất khó chịu, tâm lý và sinh lý đều khó chịu. Anh ngồi trên ghế phụ, cảm giác hít thở không thông như bị bóng đè đã lâu không thấy lại xuất hiện, làm anh khó thở. Anh nới lỏng cà vạt của mình, nhưng không dễ chịu hơn.

Những lời mà Thẩm Viêm nói trước cửa nhà hôm đó, lại bắt đầu điên cuồng vang vọng trong đầu anh.

“Thiệu Khâm Hàn là kẻ điên…”

“Em ở bên kẻ điên như Thiệu Khâm Hàn, sớm muộn gì cũng sẽ bị anh ta gϊếŧ…”

“Không tin thì cứ mở ngăn kéo của anh ta ra là sẽ hiểu hết…”

Không…

Không…

Anh sẽ không làm tổn thương Thẩm Lương, anh sao có thể làm tổn thương Thẩm Lương được?

Thiệu Khâm Hàn đè nén cảm xúc của mình, hai mắt đỏ đậm, trên trán nổi gân xanh. Nhưng anh không muốn Thẩm Lương phát hiện, cũng không muốn Thẩm Lương cho rằng mình không bình thường nên anh tự kiềm chế, chỉ là đầu ngón tay anh cũng không kiểm soát được mà run rẩy lên.

Trong túi anh bây giờ không có thuốc…

Thẩm Lương không phát hiện điều bất thường ở Thiệu Khâm Hàn. Hắn vừa lái xe, vừa suy nghĩ trong lòng nên nói khéo với Thiệu Khâm Hàn như thế nào để anh tránh xa kẻ ảo diệu như Tô Thanh Nghiên. Hắn suy nghĩ một lúc lâu mới chuẩn bị xong sẵn lời nói.

Bên trong xe tối tăm, Thẩm Lương ngập ngừng nói: “Chuyện của nhà họ Tô… có liên quan gì đến anh không?”

Móng tay của Thiệu Khâm Hàn cắm sâu vào lòng bàn tay, yết hầu anh giật giật, nhưng nửa chữ cũng không nói ra được: “…”

Thẩm Lương vốn cũng không trông cậy vào việc anh sẽ thừa nhận, hắn yên lặng thở dài trong lòng: “Sau này đừng làm như vậy.”

Thiệu Khâm Hàn nhắm mắt cúi đầu, yên lặng thở dốc, bỗng cảm thấy hốc mắt nóng lên, trong lòng đầy căm hận. Anh mấp máy môi, khó nhọc mà cũng bướng bỉnh phun ra mấy chữ, khàn khàn đứt quãng: “Vì sao…”

Vì sao…?

Thẩm Viêm muốn phát hủy điều anh quan tâm thì anh cũng sẽ phá huỷ điều Thẩm Viêm quan tâm, không phải rất công bằng sao?

Hay là Thẩm Lương thật sự tin lời đối phương nói hôm đó?

Ý nghĩ này khiến thần kinh vốn đã căng thẳng của Thiệu Khâm Hàn càng thêm lung lay như sắp đổ. Cuối cùng anh không kiểm soát được nữa, trong bóng đêm, anh nâng lên đôi mắt màu đỏ tươi, chậm rãi nhìn về phía Thẩm Lương: “Em cũng cho rằng anh là kẻ điên à?”

Thẩm Lương sửng sốt, vô thức cho xe chạy chậm lại: "Cái gì?"

Sắc mặt Thiệu Khâm Hàn tái nhợt, chỉ có đôi mắt là đỏ như máu. Trong mắt anh có hơi nước không dễ phát hiện, giọng khàn khàn: “Em cũng cho rằng anh là kẻ điên, đúng không…”

Nhưng anh chưa từng nghĩ đến việc muốn làm tổn thương Thẩm Lương, không bao giờ…

Anh ấy đã rất cố gắng để khỏi bệnh, cố gắng không uống thuốc, vì sao đã làm đến mức này mà vẫn chưa đủ?

“Kít—”

Thẩm Lương cuối cùng cũng nhận thấy cảm xúc bất thường của Thiệu Khâm Hàn, hắn bỗng dẫm chân phanh lại, sau đó mới nhận ra mình đang ở giữa đường, hắn vội vàng đánh tay lái sang bên cạnh để đỗ lại.

“Anh sao vậy?”

Thẩm Lương đối diện với đôi mắt đỏ bừng của Thiệu Khâm Hàn, trong lòng bỗng thấy căng thẳng lo lắng, chân tay hắn luống cuống. Hắn muốn đứng dậy theo bản năng, nhưng lại bị dây đai an toàn giữ lại không thể nhúc nhích, mất một lúc lâu mới cởi được.

“Anh sao vậy, nói cho em đi?”

Thẩm Lương ôm mặt Thiệu Khâm Hàn, nhíu mày hỏi: “Ai nói anh là kẻ điên? Em cảm thấy anh là kẻ điên lúc nào chứ?”

Hắn vừa dứt lời, thì mới nhớ đến những lời Thẩm Viêm nói với hắn mấy hôm trước, phút chốc cảm thấy cứng họng.

Thiệu Khâm Hàn không nói gì, cuộn tròn trong đau đớn. Đây là thói quen vô thức của anh khi phát bệnh, vì cố gắng chịu đựng nên răng anh đã cắn vào môi dưới, để lại vết máu thật sâu.

Thẩm Lương dùng lực đầu ngón tay buộc anh phải ngẩng đầu lên, nhíu mày, tràn đầy lo lắng: “Thiệu Khâm Hàn?!”

Thiệu Khâm Hàn thở dốc, nắm chặt tay hắn, dùng sức mạnh đến mức như muốn bóp nát xương hắn. Anh lẳng lặng mấp máy môi: “Thẩm Lương…”

Một thứ chất lỏng nóng hổi từ trong mắt anh rơi xuống mu bàn tay Thẩm Lương, nóng đến mức co rụt lại, giọng anh khàn khàn run rẩy: “Anh có thể uống thuốc…”

“Anh uống thuốc, thì sẽ không mất lý trí…”

“Cũng sẽ không tổn thương em…”

“Em nói không muốn anh uống, thì anh sẽ không uống…”

Nhưng dù kết quả như thế nào,

“Anh sẽ không hại em, cũng sẽ không gϊếŧ em…”

“Không bao giờ...”

Thiệu Khâm Hàn khóc đỏ mắt nói ra những lời này. Mỗi chữ, cây kim đâm mạnh vào tim Thẩm Lương, đau đến mức hắn không khỏi nhắm mắt, hít sâu một hơi khí lạnh.

“Ai nói anh là kẻ điên? Ai nói anh là kẻ điên chứ?!”

Thẩm Lương dùng sức đè Thiệu Khâm Hàn vào trong lòng mình, lực mạnh đến mức anh hơi khó thở. Hắn nhắm mắt lại, một tay vuốt tóc Thiệu Khâm Hàn, tay còn lại thì xoa lưng trấn an anh: “Dù có là kẻ điên cũng chẳng sao, em không quan tâm.”

Đây là kẻ điên hắn viết ra, người khác có thể ghét bỏ, nhưng hắn thì không.

Thẩm Lương thật sự không biết nên làm gì bây giờ.

Hắn nâng lên khuôn mặt lạnh lẽo của Thiệu Khâm Hàn trong chiếc xe tối tăm, mất kiểm soát mà cúi đầu hôn đôi mắt anh, hôn hết những giọt nước mắt mặn đắng. Những lời nói mơ hồ dần bị bao phủ giữa hai đôi môi quấn quýt: “Không sao đâu…”

“Những thứ thuốc đó, anh muốn uống thì uống, không muốn uống thì thôi…”

Thẩm Lương giữ chặt gáy Thiệu Khâm Hàn, không biết nên an ủi người trước mặt mình như thế nào. Hắn chỉ có thể hôn sâu hơn, ôm chặt hơn, trong nháy mắt, lòng hắn vậy mà cũng sinh ra suy nghĩ đáng sợ…

Nuốt chửng người này vào bụng, hoặc hòa vào xương thịt.

Một người cao ngạo đã bị ép đến mức nào mới có thể cúi đầu như thế. Thẩm Lương không biết đáp án, hắn chỉ biết trong lòng mình rất hoảng loạn, giống như bị thì gì nghiền nát.

“Thiệu Khâm Hàn…”

Thẩm Lương cảm thấy cảm thấy những giọt nước mắt mặn chát nơi khóe mắt đối phương lau kiểu gì cũng không hết, chỉ có đôi bàn tay run rẩy nắm chặt góc áo hắn, như thể đến chết cũng không thả ra.

Thẩm Lương đã quên họ về nhà như thế nào. Loạng choạng đẩy cửa phòng ra, lại loạng choạng ngã xuống giường. Thiệu Khâm Hàn như phát điên hôn trả Thẩm Lương, hai tay ôm chặt cổ anh, nói cái gì cũng không chịu buông ra.

Thẩm Lương cảm thấy miệng mình sắp bị cắn nát, hắn đè mạnh Thiệu Khâm Hàn xuống giường, lau máu bên khóe miệng, nhỏ giọng nói đùa: “Anh đúng là đến giờ uống thuốc rồi.”

Thiệu Khâm Hàn như là mọc ra trên người Thẩm Lương, kéo cũng không kéo ra được. Anh ngẩng đầu mυ"ŧ bờ môi dính máu của Thẩm Lương, vẻ mặt bệnh hoạn, khàn giọng hỏi: “Em có thể làm thuốc của anh không?"

"Thẩm Lương, em là thuốc của anh..."

Nụ hôn của anh khiến Thẩm Lương khó thở, như thể anh thực sự coi đối phương thành thuốc giải.

“Được…” Yết hầu Thẩm Lương giật giật, vừa hôn anh, vừa rút vạt áo sơ mi từ bên hông Thiệu Khâm Hàn ra. Giọng hắn mang theo sự dung túng mà chính hắn cũng không nhận ra, “Anh muốn sao cũng được.”

Họ chìm sâu xuống giường, quay cuồng đê mê.

Thiệu Khâm Hàn đỏ mắt, khóc khàn giọng, cơ thể run rẩy, cuối cùng cuộn tròn trong lòng Thẩm Lương.

Thẩm Lương dùng chăn che cho anh, hôn mái tóc mướt mồ hôi của Thiệu Khâm Hàn, tiện đà hôn xuống mặt mày, cuối cùng là môi của anh. Hôn một cái, lại một cái, lại một cái.

Tiếng thông báo của hệ thống vẫn rất rõ ràng:

[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của vai ác đã giảm còn 18%]

[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của vai ác đã giảm còn 13%]

[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của vai ác đã giảm còn 10%]

Thẩm Lương đang hôn, thì từ từ dừng động tác. Hắn cúi đầu nhìn sâu vào đôi mắt Thiệu Khâm Hàn, nghĩ thầm, đúng là đứa ngốc mà. Nào có vai ác nào lại như thế này, ngốc hơn bất cứ ái.

Thiệu Khâm Hàn chen vào lòng Thẩm Lương, kề sát ngực hắn. Trên người cả hai toàn là mồ hôi nhưng họ chỉ muốn lẳng lặng ôm nhau như vậy, không muốn rời xa nhau.

Thẩm Lương dựa cằm lên đầu Thiệu Khâm Hàn, nhỏ giọng nói trong bóng đêm dịu dàng: “Đừng dây dưa với Thẩm Viêm và Tô Thanh Nghiên nữa.”

Thiệu Khâm Hàn nhớ tới Thẩm Viêm nói xấu mình trước mặt Thẩm Lương, anh khựng lại một chút, cuối cùng vẫn không nuốt trôi cơn tức: “Vì sao…”

Thẩm Lương: “Không vì sao cả. Cũng như anh không thích em tiếp xúc với họ, em cũng không thích anh tiếp xúc với họ.”

Hắn nói xong, lại sợ Thiệu Khâm Hàn lén lút trả thù họ sau lưng mình: “Nếu để em phát hiện, anh lại dây dưa với họ, thì em…”

Hắn vốn muốn nói câu gì đó có tình đe dọa, nhưng lại sợ Thiệu Khâm Hàn coi là thật, sợ anh bị dọa nên chỉ nói nửa vời, khó chịu khi bị kẹt chữ.

Thiệu Khâm Hàn nói: “Được, anh không tìm họ……”

Anh ôm chặt cổ Thẩm Lương, dựa vào ngực hắn, nghiêm túc nói: “Anh không tìm họ.”

Thẩm Lương không ngờ anh ngoan ngoãn nghe theo như vậy, ho khan một tiếng, không biết hắn giữ mấy phần tư tâm mà cố tình nhắc nhở thêm: “Nhất là Thẩm Viêm, tốt nhất đừng gặp anh ta. Gặp phải thì tránh đi, đừng nói một câu một chữ nào.”

Trên thế giới này chỉ có người khác trốn tránh Thiệu Khâm Hàn phân, chứ chưa từng có chuyện Thiệu Khâm Hàn trốn tránh người khác. Nhưng anh thấy Thẩm Lương hình như rất để ý đến chuyện này, nên vẫn gật đầu đồng ý.

“…Được, sau này anh không gặp Thẩm Viêm, cũng không nói chuyện với cậu ta.”

Thiệu Khâm Hàn nói xong, im lặng một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Thẩm Lương: “Vậy em có thể thích anh nhiều hơn một chút không?”

Anh rất để ý đến “thích” của Thẩm Lương, dù chỉ là một chút, thì anh cũng coi như báu vật.

Cảm giác đau nhói lại dâng lên trong lòng Thẩm Lương, hắn nhắm mắt ôm chặt Thiệu Khâm Hàn, nhỏ giọng ừ một tiếng: “Có…”

Thiệu Khâm Hàn vùi mặt vào lòng hắn, hồi lâu cũng chưa cử động.

Lúc này, chỉ có hệ thống mới có thể tiết lộ cảm xúc trong lòng anh.

[Tinh. Ký chủ hãy chú ý, độ hắc hóa của vai ác đã giảm còn 6%]

Thẩm Lương lẳng lặng cầm cái gối bên cạnh đầu, ném về phía hệ thông lơ lửng giữa không trung, vẫn luôn nhìn lén. Tiếng gối rơi xuống bụp một cái, thế giới cuối cùng cũng yên lặng.

*

Từ ngày Thẩm Lương nói không thích anh dây dưa với Tô Thanh Nghiên thì Thiệu Khâm Hàn đã rút tay ra khỏi vấn đề của nhà họ Tô, không có ý định nhúng tay nữa. Nhưng mình không tin rắc rối, không có nghĩa là rắc rối không tìm mình.

Chiều hôm nay, Thiệu Khâm Hàn hẹn Thẩm Lương đi ăn bữa tối ở bên ngoài. Sau khi anh đi ra khỏi tòa nhà công ty, thì ngồi luôn ở quán cà phê gần đó để chờ hắn, nhưng lại “gặp” một vị khách không mời mà đến.

Thiệu Khâm Hàn ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Khi người phục vụ bưng đồ uống đi đến chỗ anh, anh vừa nước mắt lên nhìn thì phát hiện một cậu thanh niên mảnh khảnh trắng trẻo đang đi đến từ phía đối diện, chính là Thẩm Viêm.

“…”

Xui xẻo.

Ánh mắt Thiệu Khâm Hàn tối sầm, ngón trỏ của anh gõ nhẹ trên mặt bàn, nhớ tới chuyện đối phương châm ngòi ly gián trước mặt Thẩm Lương.

Nếu nói không muốn giải quyết luôn đối phương thì là nói dối.

Nhưng Thiệu Khâm Hàn đã từng đồng ý với Thẩm Lương không trả thù nữa, nên anh lại cố đè nén suy nghĩ của mình. Anh bình tĩnh cau mày, cầm lấy áo khoác, định đứng dậy rời đi, nhưng chưa kịp hành động thì Thẩm Viêm đã chủ động đi đến, căng thẳng ngồi xuống ghế đối diện anh. “Ngài Thiệu…” Thẩm Viêm như là nghiến răng nói ra những chữ này. Cậu cúi đầu, vẻ hơi khó xử.

Thiệu Khâm Hàn không lên tiếng, anh nhớ tới lời dặn của Thẩm Lương tối hôm đó –

“Nhất là Thẩm Viêm, tốt nhất đừng gặp anh ta. Gặp phải thì tránh đi, đừng nói một câu một chữ nào.”

Một chữ cũng không được nói…?

Được rồi.

Thiệu Khâm Hàn đành phải nuốt xuống lời lạnh lùng châm chọc đã đến bên miệng mình. Anh không rảnh tự hỏi việc mình gặp phải Thẩm Viêm hôm nay là cố tình hay trùng hợp, anh chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nên lập tức đi ra ngoài cửa.

Thẩm Viêm không ngờ rằng Thiệu Khâm Hàn không muốn nói câu nào với mình, thấy anh đứng dậy rời đi, vẻ mặt cậu hơi thay đổi, vội vàng đuổi theo: “Ngài Thiệu! Xin chờ một chút!”

Thẩm Viêm chặn Thiệu Khâm Hàn trước cửa quán cà phê, cậu căng thẳng và sốt ruột, nói: “Tôi… Tôi có lời muốn nói với anh…”

Thiệu Khâm Hàn lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng, vẫn không định trả lời.

Rất ít người có thể chịu được ánh mắt của Thiệu Khâm Hàn, thân hình Thẩm Viêm cứng đờ, nhưng vẫn chỉ có thể cố gắng mở miệng, sắc mặt tái nhợt: “Ngài Thiệu, coi như tôi xin anh. Anh có thể đừng… Có thể đừng nhằm vào công ty nhà họ Tô nữa không?”