Chương 16 - 1

16

:::TS&TNLCHP:::

Sắc mặt Miêu Phù tái nhợt, “Ngươi nói bậy!!! Hoàng Thượng sẽ không làm thế đối với ta! Ta sao có thể gả cho một kẻ vô dụng như Lâm Hoành!”

Lâm Hoành vốn đang tràn ngập vui mừng, nghe vậy nháy mắt trở nên âm trầm, hai mắt đỏ bừng, tràn ngập bạo ngược mà nhìn về phía Miêu Phù.

Miêu Phù bị ánh mắt của hắn nhìn cho sợ hãi, nhưng rất nhanh thì cơn sợ hãi đã biến mất, thay vào đó là sự phẫn nộ, phẫn nộ đối phương dám nhìn nàng như thế, cảm xúc dâng lên đại não của nàng, nói năng không lựa lời: “Nhìn cái gì mà nhìn, nói ngươi đó, kẻ vô dụng! Còn nhìn nữa ta sẽ móc mắt của ngươi ra! Muốn cưới bổn tiểu thư? Ngươi nằm mơ đi!”

Lâm Hoành nắm chặt bàn tay, ác ý trong ánh mắt cơ hồ không thèm che giấu, tùy thời đều có thể tràn đầy ra, phía trên mu bàn tay đã nổi đầy gân xanh, như thể giây tiếp theo liền sẽ nổ tung.

Dương thị khóc sướt mướt: “Phù nhi, ngươi bớt tranh cãi a!”

Miêu thừa tướng quát lớn: “Phù nhi! Im miệng! Còn ngại không đủ mất mặt sao!”

Ông quét mắt nhìn Lâm Hoành một cái, người này cư nhiên dám dùng loại ánh mắt này nhìn nữ nhi của ông, ông tuyệt đối sẽ không để nữ nhi gả cho loại người này! Cho dù gả, cũng là gả cho một người đã chết!

“Ta……” Miêu Phù còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của phụ thân, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.

Thái giám truyền chỉ cười tủm tỉm xem xong một màn khôi hài này, nói: “Thừa tướng đại nhân, lãnh chỉ đi.”

Miêu thừa tướng âm trầm tiếp chỉ.

Xem ra trước tiên nên lên kế hoạch!

Sau khi thái giám truyền chỉ rời đi, để lại không ít thị vệ, hoàng đế phân phó bọn họ ở lại chứng kiến Miêu Phù gả cho Lâm Hoành rồi mới được rời đi.

Cuối cùng đã nhận rõ được hiện thực, Miêu Phù không biết làm sao, vội vội vàng vàng dò hỏi: “Cha, con nên làm gì bây giờ a……”

Miêu thừa tướng mặt không cảm xúc nhìn Lâm Hoành, nghĩ đến tốt xấu gì đối phương cũng từng là con rể mà ông vừa ý, sau khi suy nghĩ kĩ càng, ông cảm thấy Miêu Phù gả cho Lâm Hoành cũng không phải không được, chờ đến khi kéo được hoàng đế xuống, nâng Tam vương gia thượng vị, đến lúc đó lại triệu Lâm Hoành về là được. Ông bèn nói: “Lâm Hoành ngươi đi về trước đi, nhưng ngươi cứ yên tâm, nếu Hoàng Thượng đã tứ hôn, ngươi cũng là con rể mà ta vừa ý, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”

“Vâng.” Lâm Hoành cứng đờ mỉm cười.

Miêu thừa tướng nhíu nhíu mày, ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng ông đang bận suy nghĩ về kế hoạch sau này nên cũng không quá để tâm, giọng Miêu Phù đột nhiên vang lên, đánh gãy suy nghĩ, “Cha!!”

“Phù nhi, vào thư phòng với ta.” Miêu thừa tướng trừng mắt nhìn nàng một cái, xoay người rời đi, Dương thị thấy thế, lập tức túm Miêu Phù đuổi theo.

Lâm Hoành đứng tại chỗ, cúi đầu, ánh mắt bị sợi tóc che đậy, nhìn không ra một tia cảm xúc.

Nếu Miêu thừa tướng nhìn thấy ánh mắt của gã lúc này đây, phỏng chừng sẽ không còn tin tưởng Lâm Hoành nữa. Tuy nhiên, Miêu thừa tướng quá mức tự phụ, tự nhận đã nhìn thấu tính tình của Lâm Hoành, rằng gã là một người có thể nhẫn nhục chịu đựng để bò lên vị trí cao, cho nên đối với Lâm Hoành, ông căn bản là không để gã ở trong mắt.

Không nghĩ tới, có đôi khi loại người không được để ở trong mắt này, có thể làm ra được chuyện vô cùng đáng sợ.

……

Phục Giới Dịch lãnh lệ nhìn nam nhân phía dưới đang quỳ trên mặt đất, “Những gì ngươi nói đều là sự thật?”

Nam nhân nọ, cũng chính là Lâm Hoành đang cúi đầu thật sâu, bởi vì khí thế của hoàng đế mà trên trán toát ra mồ hôi lạnh, nhưng khi gã nhớ lại sự khinh bỉ cùng vũ nhục mà Miêu Phù mang lại, trong mắt gã liền xuất hiện hận ý, lại có chút khoải cảm "cá chết lưới rách", “Hồi bẩm bệ hạ, những gì hạ quan nói đều là sự thật, thỉnh bệ hạ tra xét!”

Phục Giới Dịch nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi sớm đã leo pên thuyền của Tam vương gia, vì sao đột nhiên lại phản bội?”

Lâm Hoành trong lòng cả kinh, sao Hoàng Thượng biết được gã đã sớm leo lên thuyền của Tam vương gia thuyền? Chẳng lẽ kỳ thật Hoàng Thượng đã biết mọi chuyện từ lâu?

Oành ——

Sắc mặt Lâm Hoành tái nhợt, cả người phảng phất như rơi vào hầm băng.

“Hoàng Thượng, hạ quan…… hạ quan……” Lâm Hoành liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, nơm nớp lo sợ nói: “Hạ quan là vì thu thập chứng cứ bọn họ tạo phản……”

Phục Giới Dịch liếc mắt nhìn gã, không biết rằng có tin hay không, ngay khi Lâm Hoành sắp kiên trì không nổi, hoàng đế mới nhàn nhạt nói: “Trẫm biết rồi, ngươi lui xuống đi.”

“Vâng.” Lâm Hoành cũng không dám ở lại tố giác cái gì nữa rồi, cứng đờ người đứng lên đi ra ngoài.

Trên đường rời đi gặp phải Miêu Tiểu Thiên đang tiến lại đây tìm Phục Giới Dịch Miêu, nhưng nhìn gã cũng không dám nhìn một cái.

Miêu Tiểu Thiên bưng bánh đậu xanh vào trong điện, đặt ở trên bàn, hỏi: “Sao tên kia lại vào đây.”

“Tới tố giác.”

Phục Giới Dịch nhìn bề ngoài có chút xấu xí của điểm tâm trên bàn, liền biết ngay điểm tâm này là do ai làm, đã nếm qua một lần giáo huấn, hắn làm bộ không biết mà khen hai câu, “Hình dạng của điểm tâm lần này không tồi.”

Hắn dùng dư quang liếc nhìn Hoàng Hậu, quả nhiên thấy được khóe môi Hoàng Hậu khóe nhếch lên không ít.

“Gã tố giác ai? Miêu thừa tướng?”

Phục Giới Dịch thản nhiên nói: “Ừm, gã nói Miêu thừa tướng cùng Dung Vương tính toán bức vua thoái vị.”

Miêu Tiểu Thiên kinh ngạc: “Bức vua thoái vị??” Này không phải cốt truyện hai năm sau mới bắt đầu sao??

Hơn nữa vì sao dáng vẻ Phục Giới Dịch không có chút nào là cảm thấy bất ngờ?

Cái đầu nho nhỏ tràn ngập nghi hoặc to to.

“Bọn họ có thế mạnh gì sao? Vì cái gì dám tự tin có thể thành công bức vua thoái vị?”

Miêu Tiểu Thiên thật sự không hiểu, hiện tại tuy rằng y đã không phải người vừa mới tiến vào thế giới này như trước đây, như con chuột bạch mò mẫm dựa vào cốt truyện, nhưng ở bên cạnh Phục Giới Dịch hơn nửa năm, y vẫn là có chút không hiểu vì sao hiện tại Miêu thừa tướng muốn tạo phản.

Tuy rằng y không biết cốt truyện cũ là như thế nào, nhưng là hiện tại danh tiếng của Phục Giới Dịch ở dân gian so với mấy năm trước đây đã khá hơn nhiều, thanh danh trước đó kém cũng là vì lời đồn hoàng đế gϊếŧ cha gϊếŧ luôn huynh đệ, bị một ít người dùng tai tiếng bất nghĩa bất hiếu mà đè ở trên đầu hoàng đế, hơn nữa tính cách hắn bạo ngược, đối với kẻ địch thì thủ đoạn tàn nhẫn, cho nên mới không có dang tiếng tốt trong mắt bá tánh.