Chương 16 - 2

Nhưng hiện tại đã không giống trước đây, vì giờ đây hắn đã có người trong lòng, Phục Giới Dịch không muốn để Miêu Tiểu Thiên trông thấy dáng vẻ tức giận của mình, nên mới cố ý thu liễm tính tình lại, thủ đoạn ôn hòa hơn, không hề nóng nảy mà ban hành luật pháp, hết thảy mọi thứ đều trong tâm thái ổn định, sẽ có giai đoạn giải thích cho các bá tánh trước khi cải cách.

Các bá tánh cũng không phải ngu ngốc, đương nhiên biết những luật pháp đó đều có lợi đối với bọn họ, bọn họ chỉ quan tâm rằng đương kim hoàng đế giúp bọn họ có cơm no áo ấm, trải qua ngày tháng quốc thái dân an, tốt hơn rất nhiều so với lúc tiên đế còn trị vì! Cho nên, số người tôn sùng Phục Giới Dịch ở dân gian nhanh chóng tăng lên.

Còn về binh quyền, Miêu Tiểu Thiên biết thứ này vẫn luôn đè ở trong tay Phục Giới Dịch, trong cốt truyện gốc, phải tới sang năm khi biên cảnh bị đe dọa mới giao binh quyền cho đại tướng quân Dương Lương Dũng, Dương Lương Dũng là người trung tâm, nhưng cái mà hắn trung tâm chính là hoàng thất, không phải người ngồi ở trên ngôi vị hoàng đế, theo cốt truyện, sau khi Phục Giới Dịch chết, huyết mạch hoàng thất chỉ còn lại Dung Vương, cho nên Dung Vương mới có thể không kiêng nể gì hại chết hoàng đế, bởi vì hắn biết. Dương Lương Dũng sẽ không báo thù, bởi vì hắn sẽ không phản bội quốc gia.

Mà thời điểm Dung Vương gϊếŧ hoàng đế, Dương Lương Dũng đang ở biên cảnh chống đỡ dị quốc bất ngờ tấn công, chờ đến khi biết hoàng đế chết, đã không còn kịp rồi. Mà không ngờ tới là, dị quốc bất ngờ tấn công lại là mưu kế của Dung Vương, muốn mượn việc này để hoàng đế đưa binh quyền cho Dương Lương Dũng.

Nếu nói Dương Lương Dũng đại biểu cho quan võ, vậy thì Miêu thừa tướng đại biểu cho quan văn, ông cùng Lâm Hoành hợp lực uy hϊếp không ít quan viên.

Chỉ là Miêu Tiểu Thiên đột nhiên nhớ tới, Phục Giới Dịch có nới với y trước đó không lâu, hắn đã điều tra qua việc lần trước khi Miêu thừa tướng chuẩn bị vài quan viên phù hợp đưa ra ý muốn cho nữ nhi tiến cung, chỉ kém một chút liền có thể tạo quan hệ được cùng bọn họ.

Cho nên thiên thời địa lợi nhân hoà đều không có, Miêu Tiểu Thiên mới nghi ngờ vì sao bọn họ lại tự tin đến thế?

Chẳng lẽ mọi chuyện nhất định phải giống cốt truyện nguyên bản như vậy?

Phục Giới Dịch buồn cười sờ sờ đỉnh đầu Miêu Tiểu Thiên, nói: “Phỏng chừng bọn họ cho rằng chỉ cần ta chết, là bọn họ có thể thành công đi.”

Tuy rằng có thể sẽ không danh chính ngôn thuận, nhưng cũng đâu thể thay đổi, ai bảo huyết thống của hoàng thất chỉ còn lại mỗi Dung Vương? Hơn nữa Hoàng Hậu mà Phục Giới Dịch cưới là nam nhân, thái độ của hắn nói cho mọi người biết, không có khả năng hắn sẽ có con nối dõi, một ít nhánh hoàng thất chính thống tự nhiên sẽ mở một mắt nhắm một mắt với kẻ "bức vua thoái vị" này.

Miêu Tiểu Thiên suy nghĩ ra được nguyên do, nhưng y cũng sẽ không tự oán tự trách, đem sai lầm đều đẩy lên trên đầu mình.

Y chính là nam nhân, không sinh ra được hài tử đâu phải là lỗi của y!

Chỉ có kẻ ngu dốt mới có thể đem loại chuyện này đổ lỗi đến trên người mình, chẳng phải hoàng đế thích y như vậy sao? Không sai! Ai bảo mị lực của y lớn đến như thế! Hoàng đế không nạp phi, không tuyển tú là bởi vì Miêu Tiểu Thiên y không cho phép ư? Không phải! Lúc y chưa xuất hiện, hoàng đế còn không phải quang côn một cái! Không nạp phi, không chọn tú là bởi vì Phục Giới Dịch si tình, mắt nhìn người của y tốt cực kì, sao có thể sai được?

Cho nên hắn và Phục Giới Dịch không sai, chỉ có bọn người suốt ngày dùng đạo nghĩa "nối dõi tông đường" để kiếm lợi ích riêng mới sai.

Miêu Tiểu Thiên phun tào: “Mấy đại thần này đọc sách đều đọc cho ngu đi, có tật xấu.”

Một cái anh minh đế vương như này mà không cần, lại muốn một hôn quân ham hưởng lạc.

“Vậy làm sao bây giờ? Nếu Dung Vương thật sự không từ thủ đoạn ám sát ngài……”

Phục Giới Dịch trấn an sờ sờ gáy y, cười lạnh nói: “Vậy phải nhìn xem là ai chết trước.”

Dù sao thanh danh bên ngoài của hắn, mọi người đều đã biết hắn gϊếŧ phụ thân gϊếŧ huynh đệ, lúc trước lưu lại một mạng cho Dung Vương cũng vì nể tình chui ra cùng một bụng. Hắn biết đối phương không an phận, nhưng cũng không thèm để ý, chỉ để hắn ta nhảy nhót dưới đáy mắt, cũng là vì hắn cảm thấy nhân sinh không thú vị không muốn sống nữa, nhưng hiện tại, hắn muốn vượt qua quãng đời còn lại cùng một người, đương nhiên không thể lại mặc kệ đối phương như thế nữa.

Bất quá hắn cho rằng đối phương chỉ kiên trì mấy năm, kết quả không ngờ được rằng hắn ta sẽ gấp không chờ nổi như vậy.

Miêu Tiểu Thiên lo lắng vô cùng, nhưng y biết mình chẳng giúp được gì.

Haizzz, nếu đời trước y chịu đọc thêm nhiều sách thì tốt rồi.

Phục Giới Dịch có vẻ như nhìn ra sự lo lắng của y, hắn cọ trán mình lên trán y, “Ngươi yên tâm, trẫm sẽ không có việc gì.”Miêu Tiểu Thiên gật đầu, y nghĩ nghĩ, rồi nói: “Hay ngài sắp xếp thêm vài người ở bên cạnh thần đi? Thần sợ đối phương sẽ nhân lúc ngài không chú ý mà bắt thần lại để uy hϊếp ngài.”

Tuy rằng y không giúp được gì, nhưng dựa theo kinh nghiệm xem phim truyền hình đọc tiểu thuyết ở đời trước, lúc này đây, y bảo vệ tốt an toàn cho bản thân chính là trợ giúp lớn nhất đói với Dịch béo.

Phục Giới Dịch sắc mặt biến đổi, trong lòng hung hăng nhảy dựng lên, trong nháy mắt sau lưng đã toát ra mồ hôi lạnh, sợ hãi nói, “Trẫm đã biết.”

Nếu hắn đứng trên lập trường của Dung Vương để giải quyết, hắn khẳng định đối phương sẽ làm như vậy……

Xém chút nữa, xém chút nữa thì……

“Thần quá thông minh đúng không ~!”

Hắn ôm thanh niên ở trong lòng ngực, “Ừm, thông minh.”