Chương 5: Em đến kỳ kinh nguyệt rồi

Hiệu quả này không tệ, Mặc Phi chậm rãi thích ứng với tiết tấu cực chậm của anh, sau đó thử đáp trả lại.

Cô thử chủ động vươn đầu lưỡi, học động tác của anh quét qua hàm răng và hàm trên.

Người đàn ông phát hiện ra sự chủ động của cô, liền bắt đầu tăng tốc độ.

Anh ôm lấy đầu lưỡi của cô, giống như muốn nuốt cô vào trong bụng, một tay ôm lấy cô, tay kia xoa bóp nhũ hoa của cô.

Ngực bị đùa bỡn ở trong không khí trở nên càng ngày càng đứng thẳng, anh rốt cục chịu buông tha môi lưỡi của cô, vùi đầu gặm cắn nhũ hoa phấn nộn của cô.

Cô gái vừa từ trong nụ hôn nồng nhiệt hít thở không thông chưa tỉnh táo lại bị một cỗ cảm giác kí©h thí©ɧ xa lạ tra tấn, âʍ ɦộ không ngừng tiết ra mật dịch.

Khó chịu, rất muốn...

Bên môi cô gái nổi lên một trận rêи ɾỉ, hai tay cô ôm chặt gáy anh, vùi đầu vào trong gáy anh.

Sau đó ngay khi cô sắp lung lay, hạ thân trống rỗng đã lâu truyền đến một trận cảm giác dị vật.

Qυყ đầυ nóng rực đang lần mò hoa huyệt ướŧ áŧ, dọc theo cửa động, từng chút từng chút tiến vào.

“A...”

Cảm giác kí©h thí©ɧ mãnh liệt trong nháy mắt đem cửa huyệt được mở ra, cô thất thanh thét chói tai, theo bản năng muốn đem đẩy ra.

Chặt quá!

Dươиɠ ѵậŧ thô to mới chỉ đi vào nửa cái đầu, người đàn ông đã bị cảm giác chặt chẽ tuyệt vời lôi cuốn kia làm cho huyệt thái dương ở đầu có chút đau nhức.

Nhưng phản ứng của cô quá mãnh liệt, giống như một đóa hoa tươi mềm mại phút chốc ảm đạm phai mờ nằm úp sấp trên người anh, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

"Em... sợ."

Quá lớn, thật sự không biết mình nên dung nạp cự vật này như thế nào.

“Lần đầu tiên?”

Cô bị hỏi hai má đỏ bừng.

Đúng vậy, đây là lần đầu tiên của cô, vẫn là một giao dịch trị giá hai mươi vạn.

Cô gật đầu, chỉ cảm thấy trong cổ họng một trận nóng rát.

Cố Tiêu nhăn mày, buông cô xuống. Chân cô mềm nhũn, thiếu chút nữa tê liệt trên mặt đất.

Anh khẽ cười: "Thật không biết nên nói em to gan hay nhát gan.”

Sau đó một tay ôm lấy cô như công chúa, thuận tay kéo một cái khăn tắm đi ra phòng tắm, đem người đặt ở trên giường ngồi xuống.

Lại dùng khăn tắm lau khô vết nước trên người cô.

"Để tự em lau...”

Cô vừa định nhận lấy khăn tắm trên tay anh, chỉ nghe thấy anh nhìn chằm chằm hạ thân của cô: "Em đến kỳ kinh nguyệt rồi.”

Cô mãnh liệt cúi đầu, nhìn trên ga giường trắng tuyết thẩm thấu đỏ tươi của huyết dịch, hận không thể một đầu đâm chết ở trên tường.

Đêm đầu tiên của cô và Cố Tiêu.

Trong nhà cũ của Cố Tiêu, anh ôm cô, ngủ cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, khi Mặc Phi tỉnh lại đã không thấy Cố Tiêu.

Cô được tài xế đưa về chỗ ở, từ đó lại bắt đầu đi làm, đi học như thường lệ, làm việc kiếm tiền ngày đêm.

Nếu như không phải mười ngày sau lại nhận được điện thoại của Cố Tiêu, cô nhất định sẽ hoài nghi, đó chính là một giấc mơ.

Đó là một buổi tối thứ năm, bởi vì cô không có tiết, cho nên bận rộn làm việc ở công ty hơi muộn.

Đang chuẩn bị ngồi xe buýt dưới lầu công ty về nhà thì nhận được điện thoại của Cố Tiêu.

“Em còn có hai mươi vạn ở chỗ tôi, quên rồi?”

Cô mờ mịt đứng ở ven đường, nghe bên kia nói đùa chuyện hai mươi vạn, xấu hổ đỏ mặt.

“Không quên.”

Giọng cô quá nhỏ, người đàn ông phải dán chặt điện thoại vào tai mới nghe được.

Anh hạ cửa sổ xe xuống, tầm mắt tập trung trong đám người rộn ràng nhốn nháo, tiếp tục hỏi: "Tan tầm chưa?”

Dáng người kiêu của cô gái đặc biệt nổi bật trong đám người, cho dù chỉ mặc áo sơ mi và váy dài kiểu dáng đơn giản, vẫn rực rỡ lóa mắt trong biển người.

“Ừm, có chút bận.”

Cô giống như cố ý muốn tránh anh, khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch, ánh mắt sâu thẳm.

“Ồ? Vậy sao? Em đang đợi xe sao? Hay là đợi người? Đây là muốn đi đâu?”

Lúc này cô gái mới kịp phản ứng, tầm mắt xoay một vòng lớn trong đám người, mới chú ý tới chiếc xe màu đen quen thuộc ở chỗ rẽ bên kia đường.