Chương 6: Tôi đã đợi em ở đây hai tiếng đồng hồ

Người nói dối mũi sẽ bị mọc dài ra.

Loại trò hù dọa trẻ con này từ khi Mặc Phi còn là một đứa trẻ cũng đã không tin.

Nhưng Cố Tiêu luôn có một loại ma lực khó có thể diễn tả thành lời này, nó phóng đại cảm giác tội lỗi sâu thẳm trong lòng cô, khiến cô vô cùng bứt rứt vì lời nói dối của mình.

Ngoài cửa kính xe cộ qua lại rất nhiều, trong xe lại yên tĩnh đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Cô không khéo ăn nói nên chỉ ho một tiếng đáp lại Cố Tiêu vẫn đang nhìn mình chằm chằm.

Vì thế, anh nở nụ cười.

Nụ cười như gió xuân dập dờn, thấm vào ruột gan.

“ Em làm vị trí gì ở Thiệu thị?”

Như là đang tiếp nhận câu hỏi của người thân phương xa lâu ngày không gặp, cô ngồi nghiêm chỉnh, nề nếp trả lời: "Làm thư ký của Tổng giám đốc.”

Anh gật gật đầu tỏ ý hiểu: "A~ Lão Thiệu trả lương cho em bao nhiêu tiền một tháng, để em phải vì hắn mà tăng ca thêm hai tiếng đồng hồ.”

Anh chế nhạo nói, Mặc Phi rốt cục ngẩng đầu nhìn anh: "Hả?”

"Tôi đã đợi em ở đây hai tiếng đồng hồ."

Cô nhất thời lại đỏ mặt, nhẹ giọng nói

“Xin lỗi.”

Lúc này, cô mới nghiêm túc nhìn rõ bộ dạng của anh.

Gương mặt mặc dù vẫn sạch sẽ tuấn lãng như cũ, nhưng lộ ra một chút mệt mỏi.

Anh mặc một bộ âu phục màu đen cùng với áo vest cùng màu, áo sơ mi bên trong màu xanh đậm, trên cổ còn thắt cà vạt, so với trang phục bình thường càng trang trọng hơn.

Mặc Phi biết anh lớn lên ở Mỹ, ba năm trước mới về nước.

Trên người anh có chút phong cách ở nước ngoài, lúc nói chuyện luôn mang theo một tia hài hước trêu chọc, nhưng không nhiều lắm, anh nhìn qua có vẻ thuộc loại người nghiêm túc hơn.

"Có phải em thật sự rất thích nói lời xin lỗi. Mặc Phi, chờ em là tôi tự nguyện, em không cần vì thế mà xin lỗi.” Anh phân tích, nâng tay nhấc chân cử chỉ toát lên phong thái điềm tĩnh của một quý ông.

So với anh, Mặc Phi chỉ cảm thấy cô giống như một đứa trẻ.

Cô cực kỳ mất tự nhiên đem tầm mắt chuyển dời ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh đường phố vụt qua khóe mắt, hình như so với lần trước có vẻ khác hẳn.

"Đây không phải đường về nhà anh."

Cố Tiêu nhẹ giọng hừ cười, anh phát hiện Mặc Phi chỉ có lúc hoang mang cùng tức giận mới có thể nhìn thẳng trực tiếp vào mắt anh.

Gương mặt non nớt giống như quả đào mọng nước, ngọt ngào phấn nộn, khuyết điểm duy nhất chính là động vào sẽ vỡ ngay.

Đôi mắt cô luôn hồng đỏ, như thể nước mắt trực chờ sẽ trào ra, giống như đêm đó trong phòng tắm vùi đầu trong cổ anh mà rêи ɾỉ .

Anh đột nhiên nhìn Mặc Phi đến xuất thần, cô gái tính cách hướng nội làm sao có thể chịu được ánh mắt trần trụi như vậy, thấy vẻ mặt thẹn thùng của cô, anh không muốn làm khó dễ cô nữa.

“Không vội, đi làm chút chuyện khác trước.”

Anh rốt cục quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, cô mới liếc nhìn anh một cái.

Đi làm chuyện khác trước...

Tâm tình của cô không hiểu sao lại khẩn trương lên.

Xe thông qua con đường nhỏ uốn lượn đi tới một khung cảnh có rừng cây rất độc đáo cùng với những bông hoa cẩm tú trong sân.

Đập vào mắt chính là mấy tòa nhà hai tầng liền nhau, nối liền với nhau lớn bằng một sân bóng lớn.

Nhìn qua thì đây có vẻ là một ngôi nhà biệt thự riêng.

“Một người bạn vừa từ Mỹ trở về, bảo tôi đến chơi một chút.”

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ gật đầu, không nhìn ra tâm tình.

Người đàn ông nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi không phiền nếu em trang điểm lại...”

Cô nghe tiếng, giương mắt nhìn anh sửng sốt vài giây ngắn ngủi, sau đó ngầm hiểu gỡ búi tóc của mình cẩn thận tỉ mỉ.

Trang điểm là điều mà cô đi làm hàng ngày đều làm.

Mái tóc dài đen nhánh của cô như thác nước trút xuống hai vai, một mùi thơm mê người xông vào mũi.

Cố Tiêu không khỏi hít sâu một hơi, tâm tư muốn độc chiếm hưởng mùi thơm này.

Cô lấy từ trong túi ra một cây son môi màu đậu đỏ, suy nghĩ một lát lại buông xuống, lật một hồi lâu mới tìm ra một cây Dior 999.

Màu đỏ thẫm kinh điển của tơ tằm thoa lên đôi môi mỏng màu hồng nhạt của cô càng tăng thêm vài phần kiều diễm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Trên người Mặc Phi có một loại khí chất đặc biệt, anh đã phát hiện ra điều này ngay từ khi lần đầu tiên nhìn thấy cô.