Chương 1

"Bé con, anh lên đại học rồi , nhớ liên lạc với anh."

Khung cửa sắt vuông vức bị gỉ loang lổ xung quanh.

Nhan Nguyễn từ từ đóng cửa sổ lại, tiện tay mang chậu sen đá lá tim bên cửa sổ vào trong.

Cây sen đá có hình trái tim được gọi là Sen đá trái tim có cánh lá dày và mọng nước ,hai lá chụm lãi với nhau tạo thành hình trái tim .

Cây cần ánh sáng mặt trời để quang hợp, nhưng không chịu được ánh nắng trực tiếp gay gắt vào giữa trưa hè.

Ý nghĩa: Biểu tượng cho sức sống mãnh liệt và tình yêu vĩnh cửu.

Cô đóng gói kĩ càng chậu sen đá rồi xếp gọn gàng vào vali hành lý.

Dáng người Nhan Nguyễn nhỏ nhắn , xinh xắn cộng thêm với vali cồng kềnh nên chỉ bước đi từng bước nhỏ chậm rãi ra khỏi phòng.

Phòng khách rộng lớn nhưng không có ai , cô đành hướng ra ban công gọi "mẹ, con đến trường điểm danh đây."

Không ai đáp lại cô vì mẹ đang gọi điện cho chị gái Nhan Nguyệt.

"Nguyệt Nguyệt , chuẩn bị bữa tiệc đón tân sinh viên thế nào rồi con ?"

"Nhất định phải biểu diễn thật tốt,biết không ?"

"À đúng rồi ,tối nay Tần Tuyển có tới không ?"

"Sao con lại không biết , từ trước đến nay hai đứa vẫn luôn tốt ,tối nay con múa nó đương nhiên phải đến xem."

"Cái gì mà không phải bạn trai , chỉ cần con cố gắng một chút nó sẽ là bạn trai con."

---------------------------

Nhan Nguyễn đứng lẻ loi một mình , có chút do dự nhưng vẫn đứng đợi mẹ và chị nói chuyện điện thoại xong .

"Nhà ta mặc dù điều kiện kém hơn so với Tần gia , nhưng mối hôn sự này ông nội con đã định ,Tấn lão gia và ông nội con đều là bằng hữu, có giao tình, nhà bọn họ cũng đã đồng ý, đây là cơ hội ngàn năm có một. Cho nên bây giờ việc con cần làm, chính là nắm chặt trái tim của Tần Tuyển

Mẹ cô cuối cùng cũng nói chuyện với chị xong ,quay lại phía cô ,lạnh lùng hỏi "sắp xếp đồ xong rồi à ?"

Nhan Nguyễn ngoan ngoãn trả lời " con xong rồi ạ".

Mẹ cô bước tới trước mặt cô , căn dặn: "Đến trường học, đừng mang phiền toái cho chị con, tất cả các chuyện dù là nhỏ hay lớn đều phải đặt chị con lên đầu , hai chị em phải chăm sóc lẫn nhau,hiểu không."

"Hiểu ạ"

Trước khi đi ra khỏi nhà, mẹ cô đã đưa cho cô một chiếc điện thoại mới.

"Lên đại học cũng cần có điện thoại của riêng mình, có chuyện gì thì nhớ gọi về nhà."

"Con cảm ơn mẹ."

Trên mặt Nhan Nguyễn không có vẻ mừng rỡ, xách vali hành lý rồi đi ra ngoài.

Mẹ cô giống như nhớ ra cái gì, gọi lại: "Đúng rồi, đêm nay chị con sẽ múa , sau khi sắp xếp xong đồ đạc thì nhớ tới cổ vũ cho chị con ."

"Vâng , mẹ, con đi đây."

"Đi đi."

Cô xách vali cồng kềnh, lúc ra cửa không may va vào khung cửa khiến đứng không vững ,cơ thể có chút lảo đảo.

"Ôi, cẩn thận , tay chân vụng va vụng về."

Mẹ cô có chút không vừa lòng , trong đầu nghĩ thầm chị em gái không thể so sánh với nhau được.

Đều nói con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của ba mẹ, bà ta nhớ tới năm ngoái đưa Nhan Nguyệt đến trường nhập học, con gái lớn khóc nức nở không buông tay, không ngừng dặn dò bà ta phải chú ý sức khỏe, mãi mới thôi.

Còn cô con gái nhỏ cả ngày một chút cảm xúc cũng không thể hiện ra , không hề cảm thấy ấm áp.

Chị gái Nhan Nguyệt từ nhỏ đã thông minh , thành tích học tập luôn rất tốt ,giọng nói ngọt ngào, sẽ nói những câu vui vẻ , làm nũng lấy lòng ba mẹ, hơn nữa còn rất hiểu chuyện.

Thế nhưng Nhan Nguyễn là em gái nhỏ hơn một tuổi, ba tuổi mới mở miệng nói chuyện, đầu óc chậm chạp, không lanh lợi, thành tích bình thường, tính cách hướng nội ."

Có thể thấy rõ sự chênh lệch về hai chị em như vậy, chị gái Nhan Nguyệt đương nhiên sẽ nhận được sự quan tâm của ba mẹ, còn Nhan nguyễn...ước chừng nuôi lớn là được.

Ba mẹ đối với Nhan Nguyễn không ôm hi vọng gì, bọn họ đặt toàn bộ tâm tư vào chị gái Nhan Nguyệt , đặc biệt là nhà họ Nhan và nhà họ Tần có giao ước một mối hôn sự , tất nhiên cũng thuộc về chị gái.

Mà Nhan Nguyễn, hi vọng có thể gả cho một người hiền lành .an phận, lo cho cuộc sống sau này là được.

Hôm nay là ngày sinh viên mới đại học A tới điểm danh.

Nhan Nguyễn xách theo hành lý tới trường, ánh mặt trời trên đầu gay gắt , sau khi điểm danh, nhận chìa khóa phòng kí túc xá, thu dọn đồ đạc và phòng ngủ...

Hồi tưởng lại lúc chị gái lên đại học, mẹ cầm ô cho chị, ba xách giúp hành lý,vưa cầm bản đồ giúp chị gái tìm ký túc xá, cười nói vui vể thật sự rất náo nhiệt .

Nhưng náo nhiệt như vậy chưa bao giời cô được nhận cảm giác đó .

Sau khi dọn dẹp xong phòng , Nhan Nguyễn nhớ ra hiện giờ cô đã có điện thoại mới, dù điện thoại này chỉ là cái tầm trung nhưng cô vẫn xem như bảo vật , ra cửa hàng ngoài trường dán miếng dán bảo vệ , lại mua thêm một cái ốp điện thoại.

Gia đình Nhan Nguyễn không phải là giàu có, ba mẹ đều làm công ăn lương, những năm qua, tất cả tiền bạc trong nhà đều đặt lên người Nhan Nguyệt.

Nhan Nguyệt muốn học múa ballet, học dương cầm, học lễ nghi... đương nhiên, còn phải mặc quần áo và đồ trang sức hàng hiệu đắt tiền .

Cả gia đình dồn toàn bộ sức lực để bồi dưỡng chăm sóc chị gái thành một cô tiểu thư nhà giàu, chính là để xứng với vị thiếu gia giàu có nhà họ Tần

Mà cô con gái thứ hai, chi phí ăn ở , tiền tiêu vặt cũng ít đến thảm thương, cho tới khi học đại học, mới có chiếc điện thoại đầu tiên của bản thân.

Đối với những chuyện này, Nhan Nguyễn chưa bao giờ để ý tới .

Khi còn bé, bà nội lớn tuổi từng cầm tay Hoắc Yên, nói: "Cô bé tốt như này, nhất định sẽ có chàng trai tốt nhất yêu thương. Thằng bé nhà họ Tần kia, bà nội đã từng gặp rồi, tính tình trầm ổn, tướng mạo đoan chính, nhất định xứng với Nguyễn Nguyễn nhà chúng ta."

Nhan Nguyễn nói: "Bà nội bà hồ đồ rồi, đính hôn với Tần Tuyển là chị gái, không phải con."

Răng bà nội đã rụng hết, chẹp chẹp cái miệng, đôi mắt nheo lại nho nhỏ yêu thương nhìn Nhan Nguyễn .

"Có một số đứa trẻ quá nổi bật, phúc bạc; nhưng người ngốc cũng có phúc của người ngốc, sẽ được ông trời phù hộ ."

Bà nội là người duy nhất trong nhà yêu thương Nhan Nguyễn, khi bà nội qua đời, chị gái Nhan Nguyệt khóc lên khóc xuống, tất cả mọi người đều nói Nhan Nguyệt là một cô bé hiếu thảo, so sánh với Nhan Nguyễn yên tĩnh hơn nhiều, không khóc không nháo.

Nhưng khi mọi người còn đang nằm ngủ khò khò, một mình Nhan Nguyễn quỳ gối ở trước quan tài bà , gác đêm thẳng đến sáng.

Lần quỳ này chính là ba ngày, không một giây phút nào cô

chợp mắt.