Chương 2

Trời gần tối, Nhan Nguyễn lấy chậu hoa sen đá từ trong vali hành lí ra.

Ở dưới đít chậu hoa sen đá có dấu một bình thủy tinh nhỏ, bên trong bình thủy tinh có một tờ giấy ghi chú được cuộn lại.Cô mở tờ giấy ghi chú ra, tờ giấy được cất lâu có màu ố vàng đầy nếp nhăn nheo , trên giấy có một dãy số điện thoại được ghi ngay ngắn.

Trong trí nhớ của cô hiện dáng vẻ của thiếu niên, trẻ tuổi đẹp trai, mang vẻ phóng khoáng .

Đó là vào tháng bảy ngoái, đó là khoảng thời gian nóng bức nhất trong mùa hè , chàng trai vụиɠ ŧяộʍ trèo tường đến gặp Nhan Nguyễn dựt đuôi ngựa của cô, ngang ngược nói .

"Bé con, anh đi học đại học, nhớ gọi điện thoại cho anh, đây là số của anh."

Hai người nói chuyện khoảng 15 phút thì người lớn trong nhà đã trở về, chàng trai mau chóng chạy đi , lúc trèo lên bờ tường vẫn còn lưu luyến không rời quay đầu nhìn cô.

Nhan Nguyễn không bao giờ có thể quên thiếu niên trèo bờ tường kia, cặp mắt câu hồn, sáng rực động lòng người.

Cô cất tờ giấy ghi số điện thoại cẩn thận , lưu dãy số này điện thoại mới của mình, bằng cái tên -Tần Tuyển-

**

Nhan Nguyễn đặt điện thoại xuống, cửa phòng ngủ có tiếng "kẽo kẹt" mở ra, bạn cùng phòng Lâm Anh đi vào.

Trên tay cô ấy cầm bình nước, khí thế kinh người, lớn giọng nói: "Ê tớ thấy bình nước của cậu dưới lầu, nhất định là cậu quên không xách lên nên tớ mang cho cậu."

Nhan Nguyễn có chút ngạc nhiên , nhìn về phía bình nước màu xanh trong tay cô ấy, đó là bình nước của mình có chút vui vẻ nói :

"Cảm ơn."

Lâm Anh trên khuôn mặt hiên lên biểu cảm không có gì , phất tay: "Không cần cảm ơn, sau này chúng ta đều là bạn cùng phòng, giúp đỡ lẫn nhau là điều đương nhiên ."

Nhan Nguyễn do dự một chút, nói: "Còn làm phiền cậu xuống lầu, đem bình nước trả về chỗ cũ."

Lâm Anh hoảng hốt "Vì sao!"

Nhan nguyễn không đành lòng nói: "Bởi vì đây không phải là bình nước của tớ."

Lâm Anh có chút cạn lời: "..." .Lần đầu tiên tạo ấn tượng với bạn cùng phòng lại quê như vậy .

Hai người lần đầu gặp nhau vẫn chưa quen lắm , trò chuyện vài lần, Lâm Anh đã tạo ấn tượng sâu nhất cho Nhan Nguyễn , chính là cô ấy có bộ ngực rất nở nang .

Ánh mắt của người mẹ hiến chiếu khắp nơi, Nhan nguyễn lập tức thích cô gái ngực lớn mang đầy nhiệt tình và nghĩa khí này.

Lâm Anh và Nhan Nguyễn cùng nhau tới phòng nước, đặt bình nước của người lạ về đúng vị trí cũ.

Lúc xếp hàng lấy nước, Nhan Nguyễn nghe thấy mấy cô gái đang thảo luận về bữa tiệc tối đón sinh viên mới nhập học .

"Tiệc tối đón sinh viên mới tối nay do khoa Nghệ thuật tổ chức, tiết mục chắc chắn sẽ rất hay và hấp dẫn."

"Thật sự mong đợi hoa khôi của khoa Nghệ thuật Nhan Nguyệt biểu diễn."

"Cô ấy biểu diễn cái gì?"

"Hồ Thiên Nga, nghe nói điệu bộ múa ballet của cô ấy thật sự rất thu hút người nhìn ."

"Muốn xem quá đi."

"Đừng ảo tưởng nữa, cái này do hội sinh viên phát vé, rất khó lấy được."

...

Các cô gái thất vọng than thở.

Lâm Anh nhìn Nhan Nguyễn nói: "Lúc tớ tới trường điểm danh đã nhìn thấy trên tường có dán giấy thông báo Nhan Nguyệt múa ballet, đúng là rất xinh đẹp!"

Nhan Nguyễn gật đầu nhẹ : "Bởi vì chị ấy với tớ rất giống nhau." Trên mặt lộ ra vẻ tất nhiên .

Lâm Anh cười đẩy cô, nói: "Tớ phát hiện cậu luôn thích nghiêm túc nói chuyện nhảm nhí là sao?"

Nhan Nguyễn nâng mắt lên, thẳng thắn nói: "Tớ là người thành thật."

Lâm Anh nhìn đánh giá Nhan Nguyễn, gương mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn, đường nét tinh tế thanh tú .

"Thật sự hơi giống, cậu vốn dĩ cũng xinh đẹp, nhưng không cùng đẳng cấp với nhan sắc hoa khôi Nhan Nguyệt , hơn nữa cô ấy còn là vị hôn thê của Tần Tuyển , không cùng thế giới với chúng ta đâu."

Nhan Nguyễn mặt không đổi nói: "Chị ấy là chị gái tớ."

Lâm Anhcười ha ha: "Ôi, cậu thật hài hước."

Hoắc Yên: "..." . Cô thật sự không biết nói gì thêm.

Lấy xong nước, Lâm Anh xách hai cái bình, một đường đi thẳnh, bỏ lại Nhan Nguyễn ở xa đằng sau, thật sự không hiện nên một chút mệt mỏi nào.

Nhan Nguyễn xách theo bình nước của mình, tăng tốc độ bước chân.

Lâm Anh nâng cao cổ họng, cách nửa sân trường gào lên với Nhan Nguyễn : " Nhan Nguyễn ! Cậu nhanh lên có được không, chậm là không kịp tham dự tiệc tối đâu!"

"Ôi trời ơi , cậu đi trước đi, không cần đợi tớ đâu."

Nhan Nguyễn vẫn quyết định đi chậm lại, cô không muốn đi nhanh bị vấp ngã.

Phản ứng của cô đều chậm hơn người khác , cũng không nhạy bén linh hoạt như mọi người, cho nên mọi chuyện cần cẩn thận không để bị ngã.

"Nhan Nguyễn, cậu nhanh lên nào!"

...

Trên sân bóng rổ, trận đấu kịch tính đang đi vào hồi kết. Bước chân của tiền đạo chủ lực khoa Toán - Tin đột nhiên dừng lại.

Anh nâng cặp mắt sánh như ánh mặt trời , xuyên qua một hàng nữ sinh đang mê muội cổ vũ, nhìn về phía cô gái lẻ loi đang đi bên đường.

Gương mặt cô gái giữa mùa hè hơi đỏ, mấy sợi tóc rối nhẹ nhàng rũ xuống bị mồ hôi ướt dính trên má cô, làn da trắng nõn .

Cô mặc một bộ quần áo ngắn tay màu trắng, dáng người nhỏ bé càng lộ ra vẻ yếu ớt.

Cô xách theo bình nước, từng bước chậm rãi đi . Mặc dù đi lại chậm chạp, nhưng hết sức chăm chú.

Mặt trời dần nặn xuống, trong ánh hoàng hôn lộ ra chút nhớ mong.

"Tần Tuyển , cậu nhìn ai đấy!" Đội trưởng dừng lại, khó hiểu hỏi.

Tần Tuyển dời ánh mắt, một lần nữa nhận bóng, nhảy lên một cái, thêm ba điểm, tiếng hoan hô trên sân vang lên không ngừng.

Anh không kìm được lòng mà ngước mắt nhìn qua, bóng dáng của cô gái đã biến mất lúc nào không hay .

"Còn có chút việc." Tần Tuyển vứt bóng xuống, quay đầu chạy đi.

"Ấy, đi đâu vậy, còn chưa đấu xong mà!"

Đồng đội bên cạnh nghi ngờ, Tần Tuyển trước nay cao ngạo thận trọng , trong mắt không chứa nổi một hạt cát , vừa rồi là trông thấy người nào?

Giống như mất hồn.