Chương 11

Hoàng hậu phớt lời Dương Tiệp dư, lại răn dạy các phi tần mới, sau đó mới day trán, mặt lộ vẻ mệt mỏi, nói: “Gần đây mẫu hậu không khỏe, cần tĩnh dưỡng. Đợi mẫu hậu khỏe hơn một chút, bổn cung sẽ dẫn các muội đến cung Từ Ninh thỉnh an.”

Mọi người đáp lời, thỉnh an xong, Đức phi đứng lên hành lễ trước, sau đó ra khỏi cung Khôn Ninh.

Trong đó, Lư Tài nhân phân vị không cao, chỉ có thể đợi người có phân vị cao hơn rời đi hết rồi mới có thể đến lượt nàng ta. Vân Tự dìu Lư Tài nhân vừa ra khỏi cung Khôn Ninh thì nghe thấy tiếng va chạm, Vân Tự và Lư Tài nhân đều ngẩng đầu nhìn, thấy Tô Mỹ nhân ngã xuống đất, mặt đất không bằng phẳng, hình như nàng ta ngã hơi nặng, lòng bàn tay xước một lớp da rướm máu đỏ.

Mọi người xì xào, cuối cùng tì nữ của Tô Mỹ nhân phản ứng lại, hốt hoảng gọi: “Chủ tử!”

Lư Tài nhân trố mắt, gần như chưa phản ứng lại được. Vân Tự âm thầm kéo nàng ta, Lư Tài nhân mới hoàn hồn, vội lùi sang một bên gần con hẻm, tiện để lát nữa nàng ta rời đi. Lúc này, nàng ta mới dám ngẩng đầu xem kịch.

Nàng ta ngạc nhiên không thôi, thấp giọng thì thầm với Vân Tự: “Còn đang ở cửa cung Khôn Ninh, đúng là điên rồi!”

Ai bảo không phải, còn chưa ra khỏi địa bàn cung Khôn Ninh đã ầm ĩ ra chuyện này, há chẳng phải không xem Hoàng hậu nương nương ra gì sao?

Vân Tự nhìn về phía Tô Mỹ nhân, váy Tô Mỹ nhân dính bụi, cộng thêm cơn đau ở lòng bàn tay, sắc mặt nàng ta hơi tái, ngoài xinh đẹp ra thì còn thêm một chút nhếch nhác, nhưng lại khiến người ta không khỏi cảm thấy đồng cảm.

Người va phải nàng ta là cung nữ của Dương Tiệp dư, không ai biết có phải là vô ý hay không, nhưng chuyện này liên quan đến Dương Tiệp dư, với phong cách hành sự trước giờ của nàng ta, mọi người khó tránh khỏi nghĩ nhiều.

Va phải cung phi, Nhã Linh - cung nữ của Dương Tiệp dư cũng chẳng sợ hãi, ngược lại còn cau mày chất vấn: “Tô Mỹ nhân vội gì chứ, nếu va phải chủ tử nhà nô tì, người gánh nổi sao?”

Bạch Thược – cung nữ của Tô Mỹ nhân rất tức giận, quay đầu muốn cãi nhau với Nhã Linh nhưng bị Tô Mỹ nhân nhanh tay kéo lại. Bạch Thược cắn môi im lặng, không dám rước phiền phức cho chủ tử. Tô Mỹ nhân ngẩng đầu nhìn Nhã Linh, sắc mặt nàng ta vẫn hơi tái, nhưng cảm xúc rất bình tĩnh. Nhã Linh bị nhìn thì hơi mất tự nhiên, cô ả vô thức rời mắt đi.

Tô Mỹ nhân là người đầu tiên trong số phi tần mới, xuất thân tốt, không ai biết tương lai liệu có một ngày nàng ta ngẩng cao đầu hay không.

Nhưng cũng chính vì vậy nên mới càng khiến người ta phải kiêng dè.

Dương Tiệp dư ngước mắt, như thể bây giờ mới phản ứng đã xảy ra chuyện gì, nàng ta che miệng: “Ôi chao, sao lại nhếch nhác thế này, nô tì ngu ngốc còn ngẩn ra đó làm gì, không mau đỡ chủ tử của ngươi lên.”

Bạch Thược nén nước mắt, đỡ chủ tử dậy. Tô Mỹ nhân không khóc, chỉ hơi cụp mắt, không ai nhìn rõ được cảm xúc của nàng ta.

Thấy vậy, Dương Tiệp dư nheo mắt, cười nói: “Nô tì của ta chân tay vụng về, không cẩn thận va phải Tô Mỹ nhân, ta thay nó xin lỗi muội.”

Giọng điệu Tô Mỹ nhân bình tĩnh: “Tần thϊếp không dám.”

Có phải bất cẩn hay không, tất nhiên trong lòng Tô Mỹ nhân rất rõ.

Thấy nàng ta không thêm mắm dặm muối, Dương Tiệp dư cũng mất kiên nhẫn, hất nhẹ cằm, xoay người nói: “Mời thái y cho Tô Mỹ nhân.”

Tô Mỹ nhân vẫn bình tĩnh, khống chế cảm xúc tốt như vậy, ánh mắt của người xung quanh không khỏi tối lại. Dung Chiêu nghi khẽ nhướng mày, gật đầu tỏ ý cho nghi trượng hồi cung.

Cung Khôn Ninh không có động tĩnh gì, dường như chuyện này đến đây là dừng.

Nhưng lúc hồi cung, Lư Tài nhân lại tặc lưỡi, khiến Vân Tự khó hiểu ngẩng đầu, Lư Tài nhân mới thấp giọng nói: “Đợi đi, có kịch hay để xem rồi, Tô Mỹ nhân không phải người bị bắt nạt mà không đánh trả đâu.”