Chương 46

Trước giờ y luôn như vậy, khi tâm trạng tốt thì không ngại nâng niu những hậu phi này, nhưng khi tâm trạng không tốt, ngay cả một câu lấy lệ y cũng lười nói.

Dương Tiệp dư cứng người, nàng ta khó tin mở tròn hai mắt, nhìn ánh mắt thờ ơ của Hoàng thượng, nàng ta lập tức im lặng, thậm chí có ấm ức cũng không dám trút ra.

Xung quanh loáng thoáng truyền đến tiếng cười đè nén, Dung Chiêu nghi lại càng không che giấu cái cong môi mỉa mai. Dương Tiệp dư siết chặt hai tay, thảm hại cúi đầu, không dám làm loạn nữa.

Là nàng ta bị đám ca múa này làm nóng đầu, quên mất yến tiệc hôm nay do Đức phi nương nương phụ trách.

Mặc dù Dương Tiệp dư quen hống hách, nhưng trong lòng nàng ta biết, Đức phi nương nương có Hoàng tự duy nhất của Hoàng thượng. Chỉ dựa vào điều này, trong hậu cung rất ít người có thể vượt qua Đức phi. Nàng ta đối đầu với Đức phi nương nương, tất nhiên Hoàng thượng sẽ không bênh vực nàng ta.

Dương Tiệp dư không ngừng an ủi bản thân, chẳng qua Đức phi có đại hoàng tử nên mới có thể đắc ý thôi.

Hoàng hậu đứng ngoài xem cảnh này, hơi bất ngờ nhướng mày.

Bình thường Hoàng thượng rất chiều Dương Tiệp dư, có lẽ cảm thấy không có gì nên để mặc nàng ta ầm ĩ, đây là lần đầu tiên Hoàng thượng không giữ mặt mũi cho Dương Tiệp dư như vậy.

Hoàng hậu nhấp một ngụm rượu, có lẽ là vì rượu hoa quả nên Hoàng hậu chỉ cảm thấy trong miệng có vị ngọt nhẹ.

Lư Tài nhân và Vân Tự không hề biết chuyện xảy ra trong điện Thái Hòa, hai người quỳ đến khoảng hai giờ thì nghe thấy tiếng ồn ào, trên bầu trời cách đó không xa chợt sáng những tia sáng rực rỡ, pháo hoa trên không chiếu sáng cả sắc đêm tối đen.

Vân Tự sững sờ, nhớ lúc ra khỏi điện Hòa Nghi, nàng cũng ôm đầy chờ mong với màn pháo hoa buổi tối.

Nhưng cuối cùng, nàng chỉ có thể quỳ ở đây, nhìn bầu trời phía xa.

Dù là gì, một khi nàng mong chờ vào nó, cuối cùng đều sẽ chẳng đi đến đâu, như thể người như nàng thì không nên có kỳ vọng và ảo tưởng.

Vân Tự ngẩng mặt, pháo hoa loáng thoáng chiếu sáng vẻ mặt mờ mịt của nàng. Nàng từ từ siết chặt khăn tay, người có xuất thân như nàng vốn dĩ số mệnh đã như cỏ rác, nhưng nàng lại không muốn cam chịu số phận chút nào.

Dù khoảng cách xa xôi, nàng vẫn nhìn thấy màn pháo hoa đó.

Thế cho nên, dù con đường phía trước có khó khăn ra sao, nàng cũng sẽ đi cho nó bằng phẳng.

Lư Tài nhân cũng nhìn thấy pháo hoa, nàng ta quỳ nhưng nửa người đều dựa lên người Vân Tự, nàng ta gọi: “Vân Tự.”

Vân Tự thấp giọng đáp lại nàng ta, Lư Tài nhân nhếch môi: “Tiệc Trung thu kết thúc rồi.”

Vân Tự khựng lại, không biết phải nói gì, may mà Lư Tài nhân không cần nàng đáp lời. Trong đêm, nàng thấp giọng thì thầm: “Ta không thấy mẫu thân và phụ thân...”

Nàng ta băn khoăn rất nhiều ngày mới quyết định mặc chiếc váy gấm uyên ương màu xanh lục hồ này, chỉ vì muốn để phụ thân và mẫu thân nhìn thấy nàng ta sống trong cung không tệ.

Nhưng Dương Tiệp dư đã phá hủy tất cả.

Lư Tài nhân mặt không cảm xúc, ngẩng đầu nhìn pháo hoa. Hồi lâu sau, nàng ta nói rõ ràng rành mạch từng câu từng chữ: “Vân Tự, ta không muốn chỉ làm một Tài nhân nữa.”

Vân Tự ngước mắt.

Lư Tài nhân không quay đầu: “Mọi thứ hôm nay, ta sẽ trả lại hết cho nàng ta!”

Vân Tự sững người, nàng còn nhớ nụ cười dịu dàng trên mặt Lư Tài nhân lúc vừa tiến cung, lúc nhìn cung nhân, dường như ánh mắt cũng tỏa sáng.

Lúc đó nàng kết luận Lư Tài nhân là một tiểu cô nương ở nhà rất được cưng chiều, nhìn mọi thứ trong cung đều mới mẻ, dù bất mãn thì cũng chỉ oán trách.

Nhưng trong cung này, ngây thơ rất khó tồn tại lâu dài.

Vân Tự nhanh chóng hoàn hồn, nàng cúi đầu, cung kính nói: “Dù chủ tử muốn làm gì, nô tì cũng sẽ theo chủ tử.”

Lư Tài nhân nhếch môi: “Được, chúng ta cùng đi lên.”