Chương 47

Trăng sáng sao thưa, tiệc Trung thu dần tan, trong cung cũng dần tĩnh lặng, không ai quan tâm đến người quỳ trước Dực Khôn môn.

Hôm nay là Trung thu, theo quy tắc, Đàm Viên Sơ đến cung Khôn Ninh.

Trên loan giá, Đàm Viên Sơ nhắm mắt, Hứa Thuận Phúc chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn, trong lòng thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của Hoàng thượng. Nếu nói Hoàng thượng thờ ơ với chuyện Vân Tự cô nương bị phạt, thì cũng sẽ không phũ phàng với Dương Tiệp dư trong điện Thái Hòa. Nhưng Hoàng thượng biết Vân Tự cô nương bị phạt, mà vẫn không có chút hành động nào.

Nếu Hoàng thượng có lòng thì hai chủ tớ ở trước Dực Khôn môn đã về cung nghỉ ngơi rồi, nào đến nỗi bây giờ vẫn còn quỳ.

Hứa Thuận Phúc thầm lắc đầu.

Đột nhiên, người trên loan giá gõ lên tay cầm, giọng nói nhàn nhạt truyền đến: “Đổi đường.”

Tất nhiên không chỉ có một con đường dẫn đến cung Khôn Ninh, Hứa Thuận Phúc thay đổi suy nghĩ, lập tức hiểu ý. Hắn ta giơ tay, loan giá lập tức đi về hướng Dực Khôn môn. Lúc đi qua trước cửa cung, Hứa Thuận Phúc nhìn thấy rõ ràng.

Hai chủ tớ họ còn chưa bước ra khỏi cửa cung, quỳ ở bên rìa cỏ, trên người hai người lấm lem cỏ và đất, tóc cũng hơi rối, nhếch nhác không tả được.

Hứa Thuận Phúc vô thức nhìn Vân Tự cô nương, nhưng sắc trời tối, hắn ta nhìn không rõ lắm, chỉ có điều hắn ta vẫn lờ mờ nhìn thấy cánh tay Vân Tự cô nương mất tự nhiên buông thõng xuống.

Nghe thấy động tĩnh truyền tới, Vân Tự gắng gượng vực dậy tinh thần, nàng và Lư Tài nhân đồng thời quay đầu nhìn.

Lư Tài nhân bất ngờ, lập tức lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn ấm ức, nàng ta cắn răng, khó khăn hành lễ với loan giá: “Tần thϊếp thỉnh an Hoàng thượng.”

Nàng ta cũng đã quỳ hai ba giờ rồi, cơ thể sớm đã cứng đờ, mỗi cử động đều rất tốn sức.

Không ngạc nhiên như Lư Tài nhân, Vân Tự lặng lẽ cắn môi dưới.

Nàng rất rõ, hôm nay là mười lăm, chắc chắn Hoàng thượng sẽ đến cung Khôn Ninh, dù là từ điện Thái Hòa, ngự thư phòng hay điện Dưỡng Tâm, con đường tốt nhất để đến cung Khôn Ninh đều sẽ không đi qua Dực Khôn môn.

Nói cách khác, Hoàng thượng không nên xuất hiện ở đây.

Nhưng Hoàng thượng lại đến, điều này chỉ có thể chứng tỏ, Hoàng thượng sớm đã biết chuyện ở Dực Khôn môn, nhưng họ vẫn quỳ ở đây gần ba canh giờ.

Vân Tự cúi đầu hành lễ như Lư Tài nhân, lúc xoay người, bả vai truyền đến cơn đau âm ỉ nhưng thấu tim. Vân Tự không khỏi tái mặt, nàng cúi gằm đầu, cắn chặt môi, không để mình bật ra tiếng.

Đàm Viên Sơ không hạ loan giá, y cụp mắt nhìn rõ bộ dạng nhếch nhác của hai người, nhất là sắc mặt trắng bệch của nữ tử. Y dời mắt đến bả vai của nữ tử, dừng ở đó một khắc. Lúc nữ tử cúi đầu, Đàm Viên Sơ chuẩn bị xuống loan giá thì khựng lại.

Loan giá đến nhanh đi cũng nhanh, tía sáng trong mắt Lư Tài nhân từ từ ảm đạm.

Đi một khoảng xa, Hứa Thuận Phúc hơi hoang mang nhìn lên loan giá, Hoàng thượng cố ý đi qua Dực Khôn môn làm gì?

Hắn ta đoán được dụng ý của Hoàng thượng, bèn lên tiếng như thăm dò: “Nô tài thấy hình như trên người Lư Tài nhân bị thương rồi.”

Người thật sự bị thương là ai, thực ra Hứa Thuận Phúc và Đàm Viên Sơ đều biết rõ.

Hồi lâu sau, trong loan giá truyền ra tiếng hừ lạnh lùng: “Trầm thấy nàng ấy không cảm thấy đau.”

Hứa Thuận Phúc cười lúng túng, nhưng cũng hiểm khi giải thích thay Vân Tự cô nương một câu: “Hoàng thượng nói đùa rồi, làm nô tài nào có thể than đau trước mặt chủ tử.”

Biết người đang bất mãn với thái độ của Vân Tự cô nương, nhưng chẳng phải Vân Tự cô nương cũng không thể tự quyết định được hay sao. Người không cho người ta phân vị, một tiểu nô tì như người ta, lẽ nào lại liếc mắt đưa tình với người ngay trước mặt Lư Tài nhân à?

Hứa Thuận Phúc thầm nghĩ.

Trong loan giá chợt im lặng, Đàm Viên Sơ cau mày, có lẽ hôm đó thân mật, y đã quên mất Vân Tự khác với những người khác.

Nàng chỉ là một nô tì.

Y muốn Vân Tự cũng thể hiện suy nghĩ thật của nàng với y như những hậu phi khác, thì chẳng khác nào bảo một tên ăn mày đến Tụ hiền lâu xa hoa nhất Kinh thành để ăn cơm cả, đều là làm khó đối phương.

Y muốn Vân Tự không “quy củ” như thế nữa, thì phải cho Vân Tự có điều kiện để không quy củ.

Giống như y muốn một tên ăn mày đến Tụ hiền lâu ăn cơm, thì y phải cho tên ăn mày bạc ăn cơm.

Tốc độ loan giá chậm lại, Đàm Viên Sơ vén màn: “Đi bảo họ về cung đi, sau đó đến Thái y viện một chuyến.”

Hứa Thuận Phúc: “Nô tài đi ngay.”