Chương 12: Anh càng yêu em

EDIT: Dandan

»»»»»»»»

Đoạn Tinh Dã lưng như kim chích, cả người cứng đờ.

Cũng may di động vang lên, đánh vỡ cục diện bế tắc.

Đoạn Tinh Dã đem qυầи ɭóŧ từ chỗ mắt cá chân cởi ra, lại từ túi áo ngủ móc ra di động, có thể nói bình tĩnh mà bắt máy: “ Alo? ”

Chị Dư phốc a phốc nói vài từ, mới nỗ lực ổn định thanh âm: “ Bảo, nồi của chị, buổi chiều bị cuộc gọi làm phân tâm, đã quên nhắc nhở em trong phòng ngủ trang bị một đài cameras. ”

Đoạn Tinh Dã: “ Nga. ”

Hiện tại nói cái gì đều chậm.

Y hỏi: “ Chỉ có một? ”

Chị Dư: “ Đúng vậy. ”

Đoạn Tinh Dã một bên gọi điện thoại, một bên như không có việc gì mà đi hướng phòng thay quần áo.

Phía sau y, người xem đã cười đến tê liệt.

“ Bóng dáng ngoan cường đến làm người đau lòng. ”

“ Không quay đầu lại là thể diện duy nhất của Đoạn lão sư. ”

“ Ha ha ha ha ha ha xấu hổ đều mau tràn ra màn hình, còn ở nghiêm trang giả bộ như không có việc gì, đây là đại khả ái gì a! ”

……

Phòng để quần áo sạch sẽ ngăn nắp, quần áo tràn đầy có hiệu quả hút âm rất tốt, Đoạn Tinh Dã vừa tiến vào, bên tai chợt thanh tĩnh.

Y đóng cửa lại, còn tùy tay khóa cửa, đi đến trước tủ quần áo, xốc lên cửa kéo đẩy, nửa thân mình chôn trong ngăn tủ, mặt vùi vào giữa quần áo chồng chất.

Chỉ thấy l*иg ngực y kịch liệt phập phồng, nghẹn lại một hơi.

Hai giây sau.

“ A a a a a a a a a a a a a a ——!!! ” ( bản tiêu âm )

*****

Đoạn Tinh Dã nổi điên về nổi điên, qua mười lăm phút, vẫn là đẩy rương hành lý ra tới.

Lúc sau đổi Thừa Độ Chu thay y chuẩn bị hành lý.

Hai người toàn bộ hành trình không giao lưu, liền ánh mắt đều chưa từng từng đối diện.

Sau khi Đoạn Tinh Dã hoàn thành nhiệm vụ, không đi xem cameras, bò lên giường, từ tủ đầu giường móc ra kính gọng đen, mang lên.

Y bị cận thị nhẹ, ngày thường chỉ có lúc đọc sách hoặc viết từ viết khúc mới mang mắt kính, nhưng hôm nay không giống nhau, hôm nay thuần túy vì che mặt, có thể che một chút là một chút.

……Hận không thể đem đầu chôn trong chăn đừng làm cho người thấy.

Lực chú ý của người xem ngắn ngủi mà chếch đi, thẳng hô Đoạn lão sư mang kính gọng đen quá đẹp mắt, ngao ô gọi bậy.

Đoạn Tinh Dã không xem phòng phát sóng trực tiếp, không biết này đó.

Y tận lực tự nhiên ngồi vòng chân, chỉ lo cúi đầu chơi di động, giống như vừa rồi cái gì cũng chưa phát sinh, nhưng khi xoát đến hot search weibo, vẫn là cứng đờ, thiếu chút nữa liền phá công.

Chiếm cứ ba vị trí đầu phân biệt là # Thừa Độ Chu lừa #, # Tập hợp khoảng khắc xã chết của Đoạn Tinh Dã #, # Lữ Dạ Thư Hoài quá nóng #.

Đoạn Tinh Dã nhìn đến “ Lừa ” liền biết sao lại thế này, nhấp đi vào.

【 Học giả ship cp ít được lưu ý:

Phát sóng trực tiếp của đôi phu phu đêm nay thật buồn cười, không ngừng xoay ngược lại, tôi không cho phép còn có người không thấy qua!

Phía dưới thả ra đoạn ghi hình phát sóng trực tiếp Đoạn Tinh Dã ở trong phòng ngủ. 】

Khu bình luận dị thường sung sướиɠ.

“ Cười một cái, trẻ mười năm, Đoạn Tinh Dã trực tiếp đem tôi đưa về trong bụng mẹ. ”

“ Ha ha ha ha ha hành vi mê hoặc không người biết của Đoạn lão sư, thậm chí cuối cùng y còn muốn đem qυầи ɭóŧ mặc đến bên ngoài quần ngủ thử một lần, nếu không phải Thừa tổng kịp thời đánh gãy, tập hợp khoảng khắc xã chết của Đoạn lão sư còn muốn thêm một phần nồng đậm rực rỡ hơn. ”

“ Nam nhân có phải hay không đều thích so lớn nhỏ? Ngay cả nhân gian thanh lãnh như Đoạn Tinh Dã cũng không thể may mắn thoát khỏi. ”

“ Đoạn Tinh Dã thật nhây a, về sau không bao giờ bị bề ngoài cao lãnh của y lừa bịp. ”

“ Tôi nói Thừa tổng làm sao lại cùng lừa nhấc lên quan hệ, tiến vào sau mới hiểu orz. ”

“ Truyền xuống đi, Thừa tổng rất lớn, quan xứng chứng thực. ”

“ …… ”

Đoạn Tinh Dã lại lần nữa cảm thấy da đầu tê dại, lúc này không chỉ có y xã chết, liên quan Thừa Độ Chu cũng xã chết.

Khó trách vừa rồi Thừa Độ Chu sắc mặt không tốt, chỉ sợ đây là lần hình ảnh của hắn bị thụ hại nghiêm trọng nhất từ lúc xuất đạo tới nay.

Làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp còn ở nhiệt tình lăn lộn:

“ Biểu tình này của Đoạn lão sư, tuyệt đối là đang xem hot search. ”

“ Không biết chút nữa y muốn như thế nào đối mặt với Thừa tổng. ”

“ Quan tâm chúng tôi đi Đoạn lão sư! ”

Trên màn hình di động của Đoạn Tinh Dã xuất hiện tin nhắn nhắc nhở.

Tiểu đạo diễn: 【 Đoạn lão sư có thể nhân lúc rảnh rang này tâm sự cùng người xem, mọi người đều rất muốn cùng cậu giao lưu. 】

Đoạn Tinh Dã đánh chữ.

Seen: 【 Tôi không muốn. 】

Tiểu đạo diễn: 【 …… 】

Lại đợi gần mười phút.

Thừa Độ Chu đem rương hành lý của Đoạn Tinh Dã chứa đầy, đưa tới huyền quan, tiếp theo mở cửa cho nhân viên công tác.

Nhân viên công tác đem hai cái rương cùng nhau thu đi, toàn bộ hành trình cúi đầu, thanh âm lược hiện áp lực: “ Thừa lão sư, ngày mai hai vị chỉ cần mang theo di động cùng giấy chứng minh ra cửa, hành lý sẽ được tổ tiết mục gửi vận chuyển qua, phát sóng trực tiếp đêm nay…… Khụ…… Còn thiếu mỗi phân đoạn tuyên thệ liền có thể kết thúc. ”

Thừa Độ Chu đoán hắn vừa rồi nhất định cười rất to, lược hiện mỏi mệt: “ Đã biết, các ngươi sớm một chút tan tầm. ”

Đoạn Tinh Dã còn chờ ở trong phòng, Thừa Độ Chu tiến vào, đóng cửa lại.

Hai người đối mắt, không khí chung quanh đọng lại.

Khi đôi mắt đen nhánh của Thừa Độ Chu nhìn chằm chằm người khác, cảm giác áp bách mười phần.

Đoạn Tinh Dã ngồi thẳng, sau một lát giằng co, nháy nháy mắt, dẫn đầu cúi đầu.

Là y không lựa lời, hại Thừa Độ Chu bạo ra một hot search xấu hổ.

Thừa Độ Chu nếu là trách y, y không có gì phải cãi cọ.

Giờ phút này Đoạn Tinh Dã gục đầu xuống, khó được không có dáng vẻ kiêu ngạo bình thường, liền những sợi tóc nhiễm trắng đều héo héo mà buông xuống, giống chú gà trống nhỏ chiến bại.

Tầm mắt Thừa Độ Chu không tự giác dừng trên cổ thon dài trắng nõn của y, ánh mắt nguyên bản sắc bén hơi động, nhiều thêm vài phần bất đắc dĩ.

Hắn không phải muốn trách tội ai, chỉ là việc này…… Cũng chưa người có thể cho hắn một công đạo.

Người xem nhìn một màn này, chỉ cảm thấy vô thanh thắng hữu thanh.

“ A a a Đoạn lão sư ủy khuất, Thừa tổng luyến tiếc nói. ”

“ Nhìn ra được tới Thừa tổng cũng có chút tiểu tính tình. ”

“ Vốn dĩ liền trách không được ai nha, muốn trách thì trách tổ chế tác chưa nói rõ ràng vị trí camera. ”

“ Khả năng Thừa tổng chỉ là muốn Đoạn lão sư dỗ hắn? ”

Thừa Độ Chu ngồi vào mép giường, thuận tiện đem giá cố định điện thoại phát sóng trực tiếp kéo đến trước mặt, đạm thanh hỏi Đoạn Tinh Dã: “ Có giữ giấy tuyên thệ sao? ”

“ Có. ”

Đoạn Tinh Dã từ túi áo ngủ móc ra phong thư mới.

Phân đoạn tuyên thệ một qua, trận phát sóng trực tiếp tra tấn người hôm nay liền phải kết thúc.

Di động đặt ở trước mặt.

Đoạn Tinh Dã không thể không căng da đầu nhìn qua.

Nhưng mà người xem hiển nhiên không cảm thấy tra tấn, còn thực chưa đã thèm.

“ Đừng! Đừng tuyên thệ nhanh như vậy! Còn chưa xem đủ đâu! ”

“ Hai người này thành đôi thật manh a, tôi hận trước kia không nhập hố sớm! Hiện tại bổ còn kịp sao? ”

“ Lầu trên, hiện tại hoàn toàn có thể nhập hố, không cần thiết phải bổ sung lại trước kia, muốn bổ sung cũng tìm không thấy tư liệu sống. ”

Đoạn Tinh Dã thấy không ai dây dưa chuyện qυầи ɭóŧ, nhẹ nhàng thở ra, bất quá rất nhanh có mấy làn đạn phong cách kỳ lạ thổi qua.

“ Hết chỗ nói rồi, xem không hiểu có gì để ship, không thể dùng kịch bản, liền dựa vào hành vi hút lưu lượng, dù sao có tổ tiết mục phủng. ”

“ Chạy chạy, đôi phu phu khách quý vẫn là Hoàng Đào cp càng tự nhiên, đôi này vừa thấy liền rất giả, vị trí ngồi đều cách xa nhau. ”

Đoạn Tinh Dã lập tức tức giận lên, cảm xúc không thể bùng nổ cùng với áp lực của phía trước đều tìm được chỗ phát tiết.

Cứ dây dưa không dứt đúng không? Y cùng Thừa Độ Chu đều hy sinh lớn như vậy, còn nghi ngờ bọn họ là tổ tiết mục nâng lên. Lưu lượng đều là bọn họ dựa mặt một phân một phân kiếm trở về!

Những người này là thành phần gì nghĩ y nhìn không ra tới sao?

Rốt cuộc hôm nay bị làm sao vậy!

“ Ngồi cách xa cũng không được? ” Đoạn Tinh Dã đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, mắt đen lạnh lẽo, “ Thế tôi trực tiếp ngồi trên đùi Thừa Độ Chu đi? Còn không được thì khoảng cách âm mười tám centimet…… Ngô…… ”

Thừa Độ Chu giơ tay bịt chặt miệng Đoạn Tinh Dã, Đoạn Tinh Dã thiếu chút nữa ngửa ra sau.

“ A a a a a a a a a a a a! ”

“ Tuyệt a, trực tiếp báo kích cỡ. ”

“ Đừng nói, đừng nói! ”

“ Tiểu thế giới của Thừa tổng bị thương x2 ”

Thừa Độ Chu mệt tâm: “ Quản lý đi về rồi, anh tự tay giúp em che lại. ”

Đoạn Tinh Dã bị che miệng: “ …… ”

Làn đạn: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha……

*****

Cọ tới cọ lui, Đoạn Tinh Dã dưới ánh mắt của Thừa Độ Chu mở ra tờ giấy tuyên thệ.

Y tuyên thệ trước.

Tiếp theo Thừa Độ Chu cũng muốn lặp lại quá trình một lần.

“ Tối nay trước khi bước lên lữ đồ sắp tới, em cảm ơn vì có anh làm bạn, vô luận tương lai xảy ra chuyện gì, em đều sẽ chặt chẽ nắm lấy tay anh, cùng anh chia sẻ vui vẻ, cảm động, cùng anh vuốt phẳng tâm tình đau đớn, bi thương, thỉnh tin tưởng em có thể làm được, bởi vì…… ”

Khi Đoạn Tinh Dã bình tĩnh đọc lên nội dung trong tờ giấy, tiếng nói thanh nhuận dễ nghe, người xem nhịn không được sa vào trong đó, chỉ là đột nhiên, yết hầu y như bị chặn lại, câu nói kế tiếp nói không ra.

Đoạn Tinh Dã nhiều lần nếm thử, sắc mặt đều nghẹn đến mức đỏ lên, cuối cùng đông cứng nói: “ Bởi vì Thừa Độ Chu, em…… Em yêu anh. ”

Xong!

Đoạn Tinh Dã thở phào, tay duỗi ra, đem tờ giấy đưa cho Thừa Độ Chu.

Thừa Độ Chu lại không nhận, chỉ là nhìn y, đôi mắt thâm đen làm người đoán không ra suy nghĩ lúc này của hắn.

Đoạn Tinh Dã hoài nghi Thừa Độ Chu đang ấp ủ cảm xúc.

Cùng người nam nhân này đối diễn quả thực khủng bố, thời điểm Thừa Độ Chu bình tĩnh, tự nhiên nói “ Anh yêu em ”, lại lộ ra cảm giác kiên định không thay đổi, thâm tình đánh thẳng trái tim người ta.

Đoạn Tinh Dã may mắn buổi chiều đã đích thân trải nghiệm qua lúc ở trong phòng bếp, đã có sự chuẩn bị tâm lý.

Như vậy khi y lại nghe được ba chữ kia, liền sẽ không rối loạn mất đúng mực trước mặt người xem.

Ngay lúc này.

Thừa Độ Chu nhìn tờ giấy trên tay Đoạn Tinh Dã, ngước mắt, nói: “ Anh càng yêu em. ”

“ …… ”

Lực bơm trong thân thể Đoạn Tinh Dã lại lần nữa tăng lên, máu dâng lên, khuôn mặt che kín nhiệt ý.

Vẫn là rối loạn.

Thừa Độ Chu cúi người tới gần, một tay chống giường đệm, một tay khác gỡ xuống mắt kính của Đoạn Tinh Dã, cúi đầu, hôn lên nốt ruồi nhỏ bên sườn mũi y.

Đoạn Tinh Dã không thể không nhắm mắt, nhấp môi, lộ ra chiếc cằm trắng nõn hồng nhạt không ngừng giật giật.

Giống như được lăn lộn trên sườn núi mọc đầy cỏ xanh ở mùa hè đầy gió, lăn đến trên đám mây.

Loạn đến rối tinh rối mù……

Làn đạn:

“ A a a a a a a a a a a a a a! ”

“ Ai còn dám nói Lữ Dạ Thư Hoài không phải là thật!!! ”

……

Ngoài phòng.

Tiểu đạo diễn nhìn máy theo dõi, cảm thấy mỹ mãn mà thở ra một hơi, thân thể ngửa ra sau: “ Có thể, rating đứng nhất. ”

Nhân viên công tác xung quanh bắt đầu thu thập trang thiết bị, an tâm tan tầm, chỉ chừa một kỹ thuật viên kết thúc, chờ đợi đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp từ xa.

Kỹ thuật viên nhìn khách quý còn chưa có ý tứ kết thúc, liền giúp đỡ đem hành lý dọn đến dưới lầu.

Trong phòng.

Thừa Độ Chu cùng Đoạn Tinh Dã đóng di động dùng để phát sóng trực tiếp, sửa sang lại giường đệm, tắt đèn nằm xuống.

Hai người cũng không có lập tức đi ngủ, từng người chìm vào suy nghĩ của mình.

Cứ thế qua một lát.

Thừa Độ Chu tựa hồ thực để ý, thấp giọng hỏi: “ Em mặc qυầи ɭóŧ của anh làm gì? ”

Đoạn Tinh Dã còn đang suy nghĩ việc tuyên thệ, nghe vậy lấy lại tinh thần, trong bóng đêm chớp chớp mắt, lười giả bộ, tức giận nói: “ Thì cứ như vậy. ”

Tâm tư đua đòi cùng lòng tự trọng quấy phá.

Thừa Độ Chu khó hiểu: “ Làm sau mà một bên dùng đến vui vẻ, một bên lại không phục. ”

Đoạn Tinh Dã đỏ bừng mặt: “ Câm miệng đi! Anh không đứng đắn? ”

Thừa Độ Chu nói: “ Muốn so một chút hay không…… ”

—— “ Hai…… Hai vị lão sư, chờ một lát. ”

Thừa Độ Chu cương cứng.

Thanh âm quẫn bách của kỹ thuật viên lại lần nữa xuyên qua camera trên tủ truyền đến: “ Tôi đã đóng phòng phát sóng trực tiếp. ”

Sau một tiếng vang nhỏ vi diệu, trong phòng quay về yên tĩnh.

Sáng mai có phải lại có hot search chờ hai người bọn họ hay không……

Đoạn Tinh Dã đã mất đi dũng khí tưởng tượng.

“ Bang ” một tiếng.

Thừa Độ Chu chụp bay đèn, đứng dậy xuống giường, đem camera đặt trên tủ lấy đi, mở ra cửa phòng, trực tiếp ném ra ngoài, lại đóng cửa.

Khi Thừa Độ Chu một lần nữa trở về, Đoạn Tinh Dã thấy cơ bắp trên mặt hắn căng thẳng, cổ đều đỏ,Thừa Độ Chu rất ít sẽ táo bạo.

Tắt đèn.

Lúc này cũng chưa ai nói gì nữa.

Đoạn Tinh Dã không yên tâm, nghiêng đầu nhìn, nương theo ánh sáng ảm đạm, liền thấy Thừa Độ Chu nâng một cánh tay đè lên mắt, hô hấp không ngừng phập phồng lên xuống.

Hiện tại fans hẳn là đã biết, Thừa tổng của bọn họ không phải hệ thanh lãnh cấm dục, trong lén lút lời cợt nhả gì đều nói.

Thừa Độ Chu vì vậy cảm thấy mất mặt, Đoạn Tinh Dã so với ai khác đều có thể lý giải.

Bất quá khi bạn bè tốt gặp phải tình cảnh gian nan, chỉ có thể đem tình hình của mình nói thảm hại hơn một ít.

Người bình thường đều là an ủi người như vậy.

Đoạn Tinh Dã suy nghĩ quay cuồng, nhỏ giọng nói: “Bọn họ còn làm tập hợp các khoảng khắc xã chết cho em, trên phương diện xã chết này…… Em khả năng đều mau thói quen.”

Không biết Thừa Độ Chu có thể cảm giác tốt hơn không.

Nhưng mà bên cạnh thật lâu cũng không động tĩnh.

Khi Đoạn Tinh Dã lại lần nữa nghiêng đầu nhìn qua.

Thừa Độ Chu quay người qua, đem mặt chôn trên vai y, có chút khóc nức nở: “ Anh muốn rút khỏi chương trình. ”

*********

Tác giả muốn nói:

Thừa tổng: Không chịu nổi mất mặt như vậy.