Chương 13: Mỹ nhân ngu ngốc

EDIT: Dandan

»»»»»»»»

7:30 sáng hôm sau.

“ Tích! ”

Hình ảnh trong bốn phòng phát sóng trực tiếp của《 Một Đường Làm Bạn 》 mở ra cùng lúc.

Phòng phát sóng tên là [ Lữ Dạ Thư Hoài ], trong nháy mắt dũng mãnh vào rất nhiều làn đạn.

“ Hi hi hi! Buổi sáng tốt lành! Gấp không chờ nổi tới xem Đoạn lão sư cùng Thừa tổng của tôi! ”

“ Chóng mặt, tôi sớm tám cũng chưa thức dậy sớm như vậy, lần trước dậy sớm vẫn là ở cuối Đại Chu. ”

“ Lữ Dạ Thư Hoài: Hôm nay lại chơi cái gì đa dạng xã chết mới tốt đâu? ”

“ Ha ha ha ha ha Thừa tổng tối hôm qua có khỏe không? Nếu là tôi, suốt đêm trốn khỏi địa cầu. ”

“ Thật tò mò, sau lại Đoạn lão sư có sờ lừa sao? ”

“ Mau thu hồi! Đoạn lão sư nhìn đến muốn tạc mao! ”

“ Người đâu? Vì sao màn ảnh chỉ có thể nhìn đến cửa? ”

Trong bốn phòng phát sóng trực tiếp, ba phòng khác hiện ra đều là phòng tối tăm kéo chặt màn cửa chắn sáng, trước mắt các khách quý còn đang ngủ.

Duy độc màn hình nhóm Thừa Độ Chu cùng Đoạn Tinh Dã này sáng ngời, nhưng là chỉ có thể nhìn đến cửa phòng, sau khi đại nhập thị giác mọi người đều có cảm giác bị ném vào lối đi nhỏ.

Khoảng khắc người xem nghi hoặc, cửa mở, một đôi chân dài ánh vào mi mắt, thể trạng cao lớn đã thuyết minh người tới là ai.

Kỹ thuật viên đã sớm ngồi trên vị trí làm việc ở hậu trường đúng lúc ra tiếng: “ Thừa lão sư…… Phiền…… Phiền toái ngài lại đem tôi thả lại đi. ”

Làn đạn: Ha ha ha ha ha ha ha! Kỹ thuật tiểu ca: 🥺 🥺 🥺

Thừa Độ Chu nhặt camera lên, vì thế người xem nhìn đến một khuôn mặt tuấn tú còn không có hoàn toàn thanh tỉnh, tóc hỗn độn chưa qua xử lý, tóc mái gục xuống trên mí mắt, thiếu đi khí phách trầm ổn khi xuất hiện dưới màn ảnh chính phủ, cảm giác sức sống thiếu niên ập vào trước mặt.

Làn đạn thét chói tai.

Thừa Độ Chu không nói chuyện, xách theo cameras trở lại phòng, một lần nữa gác trên tủ trang trí.

Xuyên thấu qua tầng nắng sớm mỏng manh, liền thấy Đoạn Tinh Dã ôm lấy chăn nằm trên giường, nửa khuôn mặt chôn ở gối đầu mềm xốp, làn da tuyết trắng thanh thấu, mặt nghiêng yên tĩnh, đường cong từ chóp mũi đến cằm rõ ràng khẩn trí, lại nhân quá mức tú khí mà có vẻ thực ôn nhu.

“ Thấy một màn này tôi đã không mệt nhọc! ”

“ Mau hôn tỉnh mỹ nhân say ngủ! ”

Lúc này Thừa Độ Chu nhìn không tới làn đạn, vốn dĩ liền có ý nghĩ muốn kêu Đoạn Tinh Dã rời giường.

Hắn đi đến bên mép giường Đoạn Tinh Dã, đẩy đẩy người: “ Camera lấy về tới, trong chốc lát chú ý chút. ”

Đoạn Tinh Dã khẽ nhíu mi, tựa như cây hoa lê vào sáng sớm ngày đông đột nhiên rơi xuống hai mảnh tuyết nhỏ, đánh vỡ yên tĩnh, lại không tạo thành ảnh hưởng.

Thừa Độ Chu duỗi tay véo mặt hắn: “ Rời giường. ”

Đoạn Tinh Dã hung hăng nhíu mày, cây hoa lê gây tuyết lở, tiếng nói mang theo giọng mũi rầm rì vòng vo mười tám cong, tràn ngập kháng cự, y lại trốn tránh mà đem mặt vùi vào trong chăn.

“ Má ơi, một tiếng nãi hừ này muốn làm nũng chết ai!!! ”

“ Đoạn lão sư gϊếŧ tôi TAT ”

“ Ngao ngao ngao! Kỳ thật Đoạn lão sư thật biết làm nũng đi! ”

“ …… Cảm giác này, ai hiểu. ”

Trong ánh mắt nhập nhèm của Thừa Độ Chu biểu lộ ý cười nhợt nhạt, lại nhân cơ hội véo nhẹ lỗ tai bị lộ ra ngoài chăn của Đoạn Tinh Dã, đi ra ngoài làm cơm sáng.

Tổ chế tác định ra thời gian tập hợp là 8:30, bởi vì tối hôm qua đã chuẩn bị xong hành lý, nên buổi sáng không cần phải vội vàng.

Tới gần 8 giờ, Thừa Độ Chu vào phòng thay quần áo, thuận miệng nhắc tới: “ Đoạn Tinh Dã, em mang bộ mỹ phẩm nào cho anh? ”

Thừa Độ Chu cùng Đoạn Tinh Dã đều có làn da đẹp trời sinh, tuổi còn trẻ mới 24, nhưng là làm nghệ sĩ, so nam nhân bình thường đều phải chú trọng chăm sóc da. Khi Thừa Độ Chu trải qua quầy trữ vật, thuận tiện mở ra nhìn, phát hiện những bộ mỹ phẩm dưỡng da chưa khui của mình một bộ đều không thiếu.

Đoạn Tinh Dã ý thức sâu kín chuyển tỉnh, theo hồi ức, tốc độ thanh tỉnh nhanh hơn.

Thật lâu sau, trong chăn rầu rĩ mà toát ra một câu: “ Không mang. ”

Thừa Độ Chu: “ …… ”

Đoạn Tinh Dã tỉnh, cọ tới cọ lui ngồi dậy: “ Anh mang theo cho em sao? ”

Thừa Độ Chu nói: “ Mang theo. ”

Đoạn Tinh Dã: “ Anh dùng của em. ”

Sau khi các khách quý chuẩn bị hành lý, liền không cho phép thêm đồ vào nữa.

Cũng chỉ có thể như vậy.

Thừa Độ Chu vào phòng thay quần áo.

Đoạn Tinh Dã ngồi dựa vào đầu giường tỉnh ngủ.

Qua một lát.

Thanh âm từ phòng thay quần áo truyền ra: “ Mang khăn lông sao? ”

Đoạn Tinh Dã mở mắt ra, biểu tình trống rỗng hai giây, trả lời: “ Không. ”

Không có tiếng động.

Chốc lát sau.

“ Cục sạc. ”

Đoạn Tinh Dã đôi mắt mơ hồ, thân thể trượt xuống dưới mấy tấc: “ …… Không. ”

“ Bình giữ ấm. ”

Đoạn Tinh Dã tiếp tục trượt: “ …… Không có. ”

“ Dép lê. ”

“ Không…… Không có. ”

“ Áo ngủ. ”

Đoạn Tinh Dã hoàn toàn nằm yên, không hề lên tiếng, chỉ còn đôi mắt hắc bạch phân minh chuyển động: “ ……. ”

Võng hữu xem vui vẻ:

“ Tôi liền nhìn Đoạn lão sư dần dần ý thức được vấn đề, dần dần hoảng loạn. ”

“ Làm sao thứ gì cũng không mang nha bảo bối? Đây đều không phải là vật dụng phải chuẩn bị khi đi du lịch sao? ”

“ 30 phút trước khi xuất phát, Thừa tổng tự bế. ”

“ Ha ha ha tay thiện nghệ hố lão công, chuyện này, Đoạn lão sư còn có chút ngốc ngốc a. ”

“ Bởi vì là mỹ nhân, ngu ngốc một chút cũng không sao. ”

Thừa Độ Chu ra tới, đã thay đổi quần áo ngoài.

Hắn dựa vào khung cửa, hỏi: “ Em mang cho anh những món nào? ”

Hai chỉ móng vuốt của Đoạn Tinh Dã nắm mép chăn: “ Quần áo, nội y. ”

“ Những món khác đâu? ”

“ …… Tỷ như? ”

“ …… ”

Nói cách khác, không chỉ khăn lông, cục sạc, bình giữ ấm, nhu yếu phẩm cần dùng để sinh hoạt bên ngoài, một kiện cũng chưa cho hắn mang.

Khó trách tối hôm qua khi nhân viên công tác tới lấy rương, nói thầm một tiếng: “ Thật nhẹ. ”

Thừa Độ Chu hít sâu, vén lên tay áo đi đến, quỳ một gối ở mép giường, nâng mặt Đoạn Tinh Dã, đem ót y ấn ấn vào gối đầu, hơi hơi nghiến răng nói: “ Có em là phúc khí của anh! ”

“ …… ”

Làn đạn điên rồi: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!

***

Màn ảnh phòng phát sóng trực tiếp [ Hoàng Đào ] không có ai, hai người Đào Tử Dật cùng Hoàng Lương đều ở trong phòng vệ sinh.

Đào Tử Dật ngồi trên nắp bồn cầu, cầm di động nhìn trộm phát sóng trực tiếp bên phía Đoạn Tinh Dã, nhìn đến số lượt xem so với bên gã nhiều hơn gấp đôi, ngữ khí nói chuyện đều không tự giác ghen ghét: “ Cứ chờ xem, hiện tại người xem cảm thấy mới mẻ chơi vui, thổi cái gì mà mỹ nhân ngu ngốc, chờ Đoạn Tinh Dã nhiều vài lần sai lầm, đại gia nên ghét bỏ y ngu. ”

Hoàng Lương rửa mặt, nói: “ Y vốn dĩ liền EQ thấp, hiện tại lại ngu, không phải chính là làm nổi bật em? ”

Đào Tử Dật “ Tê ” một tiếng, suy nghĩ: “ Thế lúc làm nhiệm vụ, có suy nghĩ ra điều gì, anh trước nói cho tôi biết, để cho tôi nói ra, như vậy tôi còn có thể lập nhân thiết chỉ số thông minh cao. ”

Hoàng Lương nói: “ Đương nhiên, lại nói em vốn dĩ liền thông minh. ”

Đào Tử Dật tâm tình tốt, rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp của Đoạn Tinh Dã.

Hoàng Lương tiếp tục vuốt mông ngựa: “ Nếu em không thông minh, có thể đẩy Đoạn Tinh Dã ra, trở thành nhất ca của công ty? ”

Không nghĩ mặt Đào Tử Dật lại trầm xuống, một chân đá qua đi: “ Nói gì đó? Là khen tôi thông minh vẫn là nói tôi âm hiểm đâu? Chạy nhanh rửa xong đi! ”

Vô luận như thế nào, đôi phu phu này ăn nhịp với nhau, đối với việc siêu việt đôi phu phu đối diện trong lúc quay chính thức tràn ngập tin tưởng.

*****

Trước khi xuất phát, Thừa Độ Chu cùng tổ chế tác trao đổi, có thể lại làm hắn bổ sung chút hành lý hay không.

Tiểu đạo diễn chịu trách nhiệm quay chụp bọn họ kêu lão Từ, là một người đàn ông cao lớn hơn 30 tuổi, đồng tình nói: “ Thừa tổng, không có biện pháp, quy tắc chính là quy tắc. ”

Quy tắc nhiệm vụ của《 Một Đường Làm Bạn 》 thực sự cứng nhắc, đôi khi bọn họ còn không hy vọng khách quý thuận lợi thông qua khảo nghiệm, bởi vì như vậy tiết mục mới có thứ để xem.

Chính như nhiệm vụ giúp đối phương chuẩn bị rương hành lý lần này, khảo nghiệm chính là trình độ tinh tế cùng dụng tâm để ý tới lẫn nhau của khách quý, nếu xuất hiện vấn đề khuyết thiếu nhu yếu phẩm, liền xem kế tiếp các khách quý muốn giải quyết như thế nào.

Đoạn Tinh Dã ngồi trên xe chờ đợi, tự biết bản thân hố Thừa Độ Chu một phen, nghĩ đến việc chút nữa Thừa Độ Chu sẽ tìm y đối chất, chính mình đã trước tiên đem khuôn mặt nhỏ banh đến gắt gao.

Chỉ chốc lát sau, Thừa Độ Chu lên xe, lại là cái gì cũng chưa nói.

Trên đường xe chạy đến sân bay, địa điểm quay chụp lần này là ở Mi Sơn, một thành thị nằm phía bắc bờ biển nhiệt đới.

Thừa Độ Chu ở trên di động trả lời xong tin nhắn, hỏi: “ Em đi qua Mi Sơn sao? ”

Đoạn Tinh Dã quay mặt ra ngoài cửa sổ, cổ đã xoay nửa ngày, nghe vậy, biểu tình lặng im.

Trong giọng nói của Thừa Độ Chu không có chút oán niệm nào, đề tài cũng không đề cập đến hành lý, tựa hồ cũng không có ý làm khó dễ y.

Gai nhọn cả người Đoạn Tinh Dã dần dần mềm hoá, ma kỉ một chút, nhìn về phía người bên cạnh: “ Không đi qua. ”

“ Lúc anh đóng phim có đi qua một lần, nhưng là không lên đảo.” Thừa Độ Chu đánh chữ vào bản ghi nhớ trên di động, nói, “ Cá miệng vàng là đặc sản Mi Sơn, hương vị tươi ngon, trước khi trở về nhớ nhắc anh mua, gửi cho ông ngoại em. ”

Đoạn Tinh Dã trong lòng hư hư mà nóng lên, nhấp môi, cúi đầu: “ Nga. ”

Thừa Độ Chu thu hồi di động, nghiêng đầu xem y, hỏi: “ Mới sáng tinh mơ mặt đã xấu như vậy làm gì? ” Còn duỗi tay véo khuôn mặt trơn trượt của Đoạn Tinh Dã, “ Có phải không ngủ tỉnh hay không? ”

Đoạn Tinh Dã chỉ cảm thấy nơi bị véo nóng lên, giả vờ không kiên nhẫn mà phất tay Thừa Độ Chu ra: “ Không được véo mặt em! ”

Y cũng không biết Thừa Độ Chu khi nào dưỡng động tác nhỏ thành thói quen, trước kia đều sẽ không động tay động chân với y.

“ Nga.” Thừa Độ Chu nhân lúc y chưa chuẩn bị lại nhéo một chút, thu hồi tay.

Làn đạn:

“ Ha ha Thừa tổng tay thiếu. ”

“ Tôi cũng tưởng véo mặt Đoạn lão sư, trông thật rất mềm rất trơn. ”

“ Đoạn lão sư giống như không vui vẻ lắm, là chưa tỉnh ngủ sao? ”

……

Tới sân bay, hành lý đã được tổ chế tác gửi vận chuyển đi từ sớm, Thừa Độ Chu cùng Đoạn Tinh Dã cơ hồ là chỉ dẫn theo di động cùng giấy chứng minh, cả người nhẹ nhàng, đổi xong vé máy bay liền vào cửa an ninh.

Lúc hai người xếp hàng, đoàn đội quay phim ở phía sau, ở chính giữa còn có một dải cách ly.

Đoạn Tinh Dã xa xa mà thấy camera quay bọn họ, nhưng là lão Từ tiểu đạo diễn đang chỉ huy đoàn đội thu thập thiết bị, không tâm tư bận tâm bên này.

Y kéo kéo ống tay áo Thừa Độ Chu.

Thừa Độ Chu xoay người.

Đoạn Tinh Dã nhón chân, môi để sát vào vành tai Thừa Độ Chu, nhỏ giọng nói: “ Đồ vật còn thiếu…… Em sẽ lặng lẽ mua cho anh trên đường đi. ”

Đoạn Tinh Dã chỉ nghĩ camera cách khá xa, lại không suy xét đến microphone còn kẹp trên cổ áo.

Thanh âm đều bị thu vào phòng phát sóng trực tiếp.

“ A a a a a Đoạn lão sư quá ngọt!!! ”

“ Tôi nói tại sao từ khi lên xe sắc mặt y liền không thích hợp, nguyên lai dọc theo đường đi trong lòng đều nghẹn việc này a. ”

“ Thật ngạo kiều! Rõ ràng thực hối lỗi, còn làm bộ không thèm để ý! ”

“ Ô ô, hai người bọn họ thật tốt a, đối mặt sai lầm của Đoạn lão sư, Thừa tổng không để ở trong lòng, Đoạn lão sư vẫn để ở trong lòng, đều là tâm tình muốn chiếu cố lẫn nhau. ”

Trước cửa an ninh, Thừa Độ Chu thoáng nghiêng mặt, gần gũi mà nhìn đôi mắt Đoạn Tinh Dã

—— đen nhánh, tràn ngập ánh sáng ướŧ áŧ, nghiêm túc mà nhìn chính mình.

Ánh mắt Thừa Độ Chu trầm xuống, hiếm có mà sinh ra cảm giác xúc động muốn gần gũi, duỗi tay ôm lấy Đoạn Tinh Dã.

Đoạn Tinh Dã hoảng sợ: “ Làm gì! ”

Thừa Độ Chu không màng đến sự chống cự của y, thở dài nói: “ Hôm nay thật ngoan, làm anh ôm một cái. ”

“ ? ”

Làn đạn lại đem thét chói tai xoát đầy màn hình.

*********

Tác giả muốn nói:

Đoạn lão sư: Tôi là người tàn nhẫn, phiền toái anh tự trọng.