Chương 14: Đảm đương trí tuệ

EDIT: Dandan

»»»»»»»»

Từ Thượng Hải đến Mi Sơn, tốn mất ba giờ.

Xuống máy bay, đoàn đội quay phim trực tiếp đi đến cảng biển ngồi phà.

Mi sơn nằm gần biển, đảo nhỏ quanh thân lớn lớn bé bé gần trăm tòa, là thánh địa du lịch, du khách đến đây quanh năm suốt tháng nối liền không dứt.

Nhưng 《 Một Đường Làm Bạn 》 cố ý tránh đi những địa điểm du lịch đứng đầu, lựa chọn hòn đảo hẻo lánh ít được lưu ý ít dấu chân người, ngay cả khi chờ thuyền, trong khu vực chờ đợi đều là lạnh lẽo.

12 giờ trưa, đại gia ngồi trên du thuyền.

Tổ chế tác chuẩn bị cơm trưa ở phòng ăn, là cơm hộp, nhiều dầu muối.

Đoạn Tinh Dã luôn luôn kén ăn, nhưng đi làm cũng không làm ra vẻ, đem bàn ăn dầu mỡ trước mặt chà lau nhiều lần, mở ra đôi đũa dùng một lần.

Chỉ là không đợi y ăn hai ngụm, đột nhiên mặt biển nổi sóng, thân thuyền xóc nảy một chút.

Mới đầu còn không rõ ràng, theo sóng một đợt tiếp một đợt, tốc độ cầm đũa của Đoạn Tinh Dã rõ ràng chậm lại.

Cuối cùng một ngọn sóng lớn đánh mạnh vào, thân thuyền lên cao, lại rơi xuống.

Sắc mặt Đoạn Tinh Dã trắng bệch, lục phủ ngũ tạng đều tranh nhau rơi tự do, duy độc dạ dày lại hướng lên trên phun nước chua.

Y nhấp chặt môi, kéo túi giấy ở bên cạnh, đứng dậy đi ra ngoài.

Làn đạn:

“ Đoạn lão sư say tàu? ”

“ Say tàu thật sự rất khó chịu, đau lòng, sờ sờ. ”

Đoạn Tinh Dã đứng ở mép boong tàu, xả microphone, miễn cho phòng phát sóng trực tiếp nghe được tiếng nôn mửa.

Y mới vừa phun ra mấy ngụm nước chua vào túi, một người khác đã đứng bên cạnh y.

Là Thừa Độ Chu, xách bình nước khoáng, lại lấy ra khăn giấy từ trong túi quần.

Đoạn Tinh Dã trắng mặt: “ Không có việc gì, anh đi vào. ”

Thừa Độ Chu vặn ra nắp bình: “ Em bớt cãi đi. ”

Đoạn Tinh Dã không vui: “ Anh đừng nhìn em…… ”

Còn chưa nói xong, phun ra.

Thừa Độ Chu nhìn đi nơi khác, giơ tay vuốt lưng cho y.

……

Chờ Đoạn Tinh Dã rốt cuộc ngừng lại, dùng nửa bình nước khoáng súc miệng.

Cơm trưa là không còn hứng ăn, xem một cái đều ngại.

Y ngồi xuống ghế dài trên boong tàu, nghiêm túc nói: “ Không có việc gì, anh vào đi thôi. ”

Thừa Độ Chu lại ngồi xuống bên cạnh y, kiến nghị: “ Sau khi trở về cùng anh đi chạy bộ, thể chất của em còn cần tăng lên. ”

“ Thể chất của em rất tốt, cảm ơn. ” Đoạn Tinh Dã nhẹ nhàng chớp lông mi, “ Say tàu cùng thể chất quan hệ không lớn đi. ”

Thừa Độ Chu rũ mắt, nói: “ Còn không có động hai lần liền kêu mệt chính là ai…… ”

“ !!! ” Đoạn Tinh Dã tay mắt lanh lẹ nắm lấy microphone trên cổ áo Thừa Độ Chu.

Làn đạn:

“ Là kiểu tự mình ngồi lên động động hai lần sao? ”

“ Đừng che a! Đoạn lão sư như thế nào còn cùng chúng tôi khách khí? ”

“ 😆 😆 Chờ mong phản ứng kế tiếp của Thừa khờ khạo. ”

Thừa Độ Chu nhìn Đoạn Tinh Dã, chớp mắt thần sắc cổ quái, tiếp theo liếc mắt nhìn microphone một cái, nghĩ đến lúc ở cửa an ninh sân bay.

“ …… ”

Cơ bắp trên cằm rõ ràng cương cứng, trên khuôn mặt tuấn tú đã xuất hiện một tầng hồng.

Ánh mắt Đoạn Tinh Dã phức tạp.

Khách quan mà nói, Thừa Độ Chu là một người tràn ngập phong độ thân sĩ nội liễm, dáng vẻ ở trước mặt công chúng không thể bắt bẻ, lén ở chung thì chú ý lễ tiết…… Nhiều lắm là ở trên giường mới mất khống chế mà không đứng đắn một chút.

Nhưng hiện tại giống như không lúc nào là không mất khống chế.

Đoạn Tinh Dã mơ mơ hồ hồ cảm giác được, hết thảy đều là từ ngày hôm qua mở miệng nói câu “Anh yêu em” kia bắt đầu thay đổi.

*****

Phía trước xuất hiện đảo nhỏ, đứng ở boong tàu có thể nghe được tiếng người từ cảng truyền đến.

Du thuyền vòng qua hải đảo tiếp tục đi về phía trước, tới rồi cảng bên kia, rốt cuộc ngừng lại.

Trên bờ, trừ bỏ Đào Tử Dật cùng Hoàng Lương, hai tổ khách quý phu thê khác cũng trước một bước tới rồi.

Một tổ là thị hậu đã kết hôn mười lăm năm, Giang Lị.

Còn có một tổ là tiểu hoa mới kết hôn năm trước, Ngô Ân Kỳ.

Trong số các khách quý, liền Giang Lị cùng Thừa Độ Chu có chút quen biết.

Khi Đào Tử Dật cười đi hướng Đoạn Tinh Dã, Đoạn Tinh Dã xoay người sang chỗ khác, một tay che trên mắt nhìn ra xa nơi khác.

Đào Tử Dật xấu hổ.

Không nghĩ tới dưới tình huống bốn phía đều là cameras, Đoạn Tinh Dã liền giả bộ đều lười.

Sau khi tất cả nhân viên gom đủ, tổ chế tác yêu cầu nộp lên di động.

Động tác của mọi người đều có chút chậm chạp.

Ở trên hòn đảo xa lạ mất đi thiết bị thông tin, không khác gì đem bọn họ ném tới nơi hoang dã.

Tiếp theo, tổ chế tác phát thẻ nhiệm vụ.

Giang Lị cầm lấy loa, đọc ra tới:

“ Truy tìm kho báu. ”

“ Các khách quý thân ái, hoan nghênh mọi người đi vào hòn đảo xinh đẹp này. Hành lý của mọi người đã được an trí ở chỗ ngủ của đêm nay, kế tiếp thỉnh đại gia căn cứ theo nhắc nhở, tìm kiếm bảo rương, bước lên hành trình của từng người. ”

“ Mỗi bảo rương đều cất giấu một bộ phận của bản đồ, mà bí quyết để mở ra bảo rương chính là sự ăn ý của các vị, cuối cùng khi bản đồ hoàn chỉnh sẽ dẫn đường các vị đi thông nhà nhỏ hạnh phúc. Chúng tôi sẽ cung cấp mật mã cùng tài chính cho chặng đường đầu tiên của chuyến đi, hy vọng đại gia hưởng thụ chuyến đi này. ”

“ Nhưng mà dù phong cảnh bên đường tuy đẹp, cũng phải nắm chặt thời gian nga, trình tự trước sau đến chỗ ở, sẽ quyết định điều kiện cư trú của các vị đêm nay. ”

Làn đạn lập tức triển khai thảo luận nhiệt liệt:

“ Là hình thức đấu tranh, địa phương ngủ buổi tối khẳng định sắp xếp theo thứ tự, càng nhanh càng tốt, lên a! ”

“ Kích động, tổ khách quý nào sẽ đứng thứ nhất đâu? Trước tiên cược Giang Lị, tỷ tỷ hành động lực rất mạnh. ”

“ Cược Đào Tử Dật cùng Hoàng Lương! Hai người bọn họ cực kỳ ăn ý, tốc độ mở bảo rương khẳng định cạc cạc mau. ”

“ Bắt đầu đau lòng Đoạn lão sư của tôi, khi chuẩn bị hành lý không cẩn thận bại lộ bản chất mỹ nhân ngu ngốc TAT ”

“ Hoài nghi Đoạn lão sư liền bản đồ đều không biết xem. ”

“ Thừa tổng cố gắng lên a. ”

Phía bên kia hải đảo cách xa nơi quay chụp.

Tổng đạo diễn ở hậu đài theo dõi toàn bộ bốn phòng phát sóng trực tiếp.

Các khách quý đã thu được tài chính cho chuyến đi, mở ra phong thư, bên trong có 30 tệ.

“ Keo kiệt như vậy? ” Giang Lị không hiểu ra sao, nói, “ Phải dùng để gọi xe sao? ”

“ Không đủ để gọi xe đi. ” Ngô Ân Kỳ hoài nghi, “ Trên đảo có xe buýt hay không? ”

Trượng phu của cô - Võ Hạo nói: “ Khả năng không phải phí giao thông, để chúng ta mua nước ở trên đường. ”

“ Tiền cơm sao? ”

......

“ Đoán đi, cố gắng đoán đi. ” Tổng đạo diễn nâng chung trà lên thổi thổi, thản nhiên nói, “ Các vị như thế nào đều sẽ không thể nghĩ đến, tiền này là dùng để mua vé tàu, chỗ ở của đêm nay không ở trên hòn đảo này, địa điểm cuối cùng bản đồ chỉ đến là trạm phà tại cảng biển phía nam, chờ các vị đến chỗ đó, tiền hẳn là đều dùng gần hết. ”

Sau đó khách quý liền sẽ há hốc mồm, cuối cùng vì qua biển, không thể không dùng ra mười tám ban võ nghệ.

Xem điểm liền có.

Tổng đạo diễn rũ mắt uống trà, âm thầm đắc ý.

Kế hoạch nhiệm vụ của ông, thật là hoàn hoàn phù hợp lại ngoài dự đoán.

Đoạn Tinh Dã nhìn ba tờ 10 tệ trong phong thư, thình lình nói: “ Tiền này là dùng để mua vé tàu. ”

“ Phốc ——! ” Tổng đạo diễn một hớp nước trà phun lên bàn thao tác.

Bên bờ biển.

Thừa Độ Chu lặp lại một lần: “ Vé tàu? ”

Đoạn Tinh Dã cất phong thư, dưới ánh mặt trời, đôi mắt đen nhánh như có ánh sáng chuyển động:

“ Trong một buổi chiều có thể không nhiều không ít dùng hết 30 tệ, hoặc là có thể thuê xe trên đảo, hoặc là mua một tờ vé tàu. Vừa rồi khi tới đây trải qua cảng biển phía nam, có trạm phà, mà xung quanh vị trí hiện tại của chúng ta chỉ có thuyền bắt cá, không phải là địa điểm mà du khách lên bờ. Tổ chế tác cố ý lấy nơi này làm điểm bắt đầu, thiết kế một đường nhỏ xỏ xuyên qua hai phía nam bắc của hòn đảo, phương tiện phân tán địa điểm của nhiệm vụ, cuối cùng đem chúng ta dẫn về phía nam, mua vé đi đảo nhỏ khác. ”

Tổng đạo diễn thông qua phòng phát sóng trực tiếp nghe đến mức ra mồ hôi lạnh.

Hoàn toàn đúng!

Thừa Độ Chu nhướng mi, đuổi kịp ý nghĩ của y: “ Cho nên dù không đi tìm bản đồ, cũng có thể hỏi đường đến cảng biển phía nam, đến địa phương liền tìm thuyền có giá vé là 30, không bài trừ nhiều lựa chọn có cùng giá vé, nhưng có thể dựa vào tần suất di chuyển qua lại giữa hai đảo nào cao nhất để đưa ra lựa chọn có khả năng nhất, bởi vì có thể miễn đi thời gian đại gia chờ đợi. ”

Tổng đạo diễn hãi hùng khϊếp vía.

Hai người là tới phá đám đi!

“ Đúng vậy. ” Đoạn Tinh Dã bị thái dương phơi đến lười biếng, ngửa đầu xoa xoa cổ, “ Cứ thế dựa theo tiến trình dự đoán này, phải đi bộ vòng quanh một buổi trưa, đợi tìm được địa phương cũng tới giờ ăn cơm, tổ chế tác không cần lại thiết trí thêm khảo nghiệm, nếu không phải cho xe tới đón, chính là chỗ ở ven biển, sẽ đặt logo chương trình làm chỉ dẫn. ”

Tổng đạo diễn trực tiếp đứng dậy!

Đoạn Tinh Dã nói: “ Trước tiên cho 30 tệ, là bug lớn nhất của nhiệm vụ này. ”

Thừa Độ Chu cười: “ Sau khi biết địa điểm cuối cùng, đột nhiên mất đi hứng thú. ”

Phòng phát sóng trực tiếp [ Lữ Dạ Thư Hoài ].

“ Đoạn lão sư mới là bug lớn nhất của nhiệm vụ này đi! Liếc mắt một cái liền nhìn ra là tiền mua vé tàu! ”

“ Lữ Dạ Thư Hoài: Còn không có bắt đầu, cũng đã kết thúc. ”

“ Năng lực trinh thám của hai người này đều thật mạnh! Có mùi vị song A! ”

“ Tôi cược Lữ Dạ Thư Hoài là tổ đầu tiên tới! ”

“ Nếu địa điểm cuối cùng thật ở cảng biển phía nam, tổ tiết mục liền buồn cười. ”

Tổng đạo diễn mặt đỏ tai hồng, nắm lên điện thoại gấp gáp nói: “ Các đơn vị chú ý, hiện tại thực thi phương án B, chạy nhanh thay đổi đường đi! Đem chỗ ở đêm nay chuyển lại đây! ”

Đào Tử Dật đứng cách Thừa Độ Chu cùng Đoạn Tinh Dã không xa, đem đối thoại của hai người nghe vào trong tai, như suy tư gì.

Gã đi trở về bên người Hoàng Lương, tránh đi cameras, ánh mắt ý bảo Hoàng Lương trong chốc lát cùng gã đi.

Không bao lâu, nhân viên công tác cho mỗi tổ khách quý một cái rương mang khóa mật mã cùng với một phong thơ.

Giang Lị đọc ra tiếng:

“ Đây là một phong thư ám hiệu thần bí, thỉnh các vị mau chóng phá giải, bắt được tờ bản đồ đầu tiên thuộc về các vị. Nếu không thể phá giải, có thể tìm kiếm nhắc nhở từ nhân viên công tác, nhưng cùng với đó chính là thời gian yên tĩnh hai mươi phút. ”

“ Thời gian yên tĩnh ” chính là đợi tại chỗ, không thể hành động, sẽ kéo dài tốc độ đến địa điểm cuối cùng.

Mở phong thư ra, liền thấy mặt trên là sáu cái hình hình học, tam giác, hình tròn, hình vuông vân vân.

Nhưng mà đường cong của phần lớn hình học không nối liền, có chứa số lượng chỗ trống khác nhau, mới nhìn, cũng không có quy luật.

Giang Lị khó hiểu: “ Đây là sao? ”

Đáp án là con số, lại cho bọn họ một đống đồ án.

Đoạn Tinh Dã cùng Thừa Độ Chu ngồi trên một cục đá ngầm, đã nhìn trang giấy nghiên cứu.

Lão Từ khiêng camera, bụng dạ khó lường: “ Hai vị lão sư không phải đã biết địa điểm cuối cùng sao? ”

Ám chỉ bọn họ hoàn toàn có thể nhảy qua bước này, trực tiếp đi cảng phía nam ngồi thuyền.

“ Nói đến cùng đó chỉ là suy đoán của chúng tôi. ” Đoạn Tinh Dã ngẩng đầu, nói, “ Anh nghĩ, có người sẽ nhược trí đến an bài một nhiệm vụ có trăm ngàn chỗ hở sao? ”

Lão Từ sặc một chút.

Tổng đạo diễn: “ …… ”

Có cảm giác bị trào phúng.

Thừa Độ Chu: “ Hơn nữa không bài trừ các người chơi không nổi, sau khi bị khách quý nhìn thấu lập tức đổi đường đi. ”

Tổng đạo diễn: “ …… ”

Trái tim lại bị cắm một đao.

Liền ở lúc các khách quý bắt đầu yên tĩnh giải đề, Đào Tử Dật cùng Hoàng Lương đã ôm lên bảo rương, thoải mái hào phóng mà dẫn đầu xuất phát.

Tựa như những người ở trường thi đem bài thi lật đến ào ào vang, không thể nghi ngờ cho những người còn lại tạo thành áp lực tâm lý không nhỏ, Giang Lị thở dài: “ Nhanh như vậy sao? ”

Ngô Ân Kỳ vội vàng thúc giục trượng phu: “ Tranh thủ a! ”

Đoạn Tinh Dã nhìn bóng dáng Đào Tử Dật rời đi, thu hồi tầm mắt, tiếp tục nghiên cứu đề bài.

Người xem cũng ở tích cực giải đề, thẳng hô tổ tiết mục không làm người.

“ Mới mở màn liền khó như vậy, cần thiết sao? ”

“ Lạp lạp lạp Hoàng Đào cp đã xuất phát lạp, không hổ là người thông minh nhất. ”

“ Thí! Đào Tử Dật bọn họ căn bản không mở rương, quỷ mới biết bọn họ muốn đi đâu. ”

“ Đem hình gửi cho học bá lớp tôi, hắn cũng chưa trước tiên giải ra tới, càng đừng nói những minh tinh này, lại cho nhiều thời gian đều giải không ra. ”

“ Chạy nhanh tìm nhân viên công tác muốn nhắc nhở đi, tiết kiệm thời gian. ”

Ngay lúc này.

Đột nhiên.

Đoạn Tinh Dã bấm tay bắn vào trang giấy.

Y ôm rương lên, chuyển động mật mã sáu vị số.

“ Bang! ”

Khóa văng ra.

Tổ đầu tiên đạt được bản đồ.

Người xem xem ngốc:

“ Cái gì? Sao có thể? ”

“ Chỉ mới 1 phút 10 giây, quá cường…… ”

“ Ai nói Đoạn lão sư là mỹ nhân ngu ngốc! Rõ ràng chính là đảm đương trí tuệ! ”

*********

Tác giả muốn nói:

Đoạn lão sư: Fans khiêm tốn, là trí tuệ mỹ mạo song đảm đương.

Thừa tổng: …… A.