Chương 16: Nụ hôn đầu tiên

EDIT: Dandan

»»»»»»»»

Thời điểm mở câu hỏi, nhiệt độ phòng phát sóng trực tiếp [ Lữ Dạ Thư Hoài ] lại lần nữa tăng lên.

“ Ngao ~ kí©h thí©ɧ ~ ”

“ Nụ hôn đầu tiên của Đoạn lão sư có phải là Thừa tổng hay không? ”

“ Trông sắc mặt Thừa tổng, giống như có chuyện xưa. ”

“ Ai, tôi hy vọng là Thừa tổng, nhưng hai người có tách ra mấy năm, trung gian không chừng còn có trời giáng. ”

“ Đoạn lão sư chậm chạp không đáp lại, khẳng định đang suy nghĩ lát nữa muốn như thế nào cùng Thừa tổng giải thích. ”

“ Câu hỏi của Một đường làm bạn luôn có cảm giác không màng sự sống chết của khách quý, nhưng mà tôi thích, hắc hắc. ”

Mười giây tính giờ, Đoạn Tinh Dã lại không thể hạ bút, toàn bộ đầu óc đều đang rối rắm muốn như thế nào trùng đáp án câu hỏi này với Thừa Độ Chu.

Sau khi Đoạn Tinh Dã đăng ký kết hôn ở quê nhà - thành phố Xuyên Du, không lâu sau liền trở lại Thượng Hải, trực tiếp dọn vào Vạn Khoa Đô Hội —— tân phòng Thừa Độ Chu đặt mua.

Bởi vì đêm y vào ở, phòng ngủ phụ còn chưa chuẩn bị xong, nên hai người cùng nhau ngủ ở phòng ngủ chính. Dù sao từ nhỏ đến lớn mông đều xem hết, ai cũng không làm ra vẻ.

Nhưng cảm giác giới hạn sau khi thành niên luôn là so khi còn nhỏ càng mãnh liệt.

Trước kia khi chơi đến quá muộn, cha mẹ không ở nhà, trại hè, cùng Thừa Độ Chu nằm trên một chiếc giường, Đoạn Tinh Dã đều có thể nhanh chóng đi vào giấc ngủ, hiện tại lại không cách nào bỏ qua sự tồn tại của Thừa Độ Chu, hơn nữa nhà mới hoàn cảnh mới, y mất ngủ mà lăn qua lộn lại.

Cuối cùng xoay người, cùng Thừa Độ Chu mặt đối mặt chóp mũi chạm vào nhau.

Hai bên trầm mặc, hô hấp đan xen.

Thừa Độ Chu hỏi: “ Không ngủ được? ”

Âm giọng trầm thấp khàn khàn dụ hoặc người.

Lỗ tai Đoạn Tinh Dã mẫn cảm, không thể suy nghĩ, như có như không mà ân một tiếng.

Thừa Độ Chu tới gần.

Hai người lướt qua liền ngừng lại tách ra.

Thừa Độ Chu hơi chau mày, mím môi nhấm nháp xúc cảm vừa rồi: “ Em chưa từng hôn sao? ”

Trên mặt Đoạn Tinh Dã nóng bỏng, buột miệng thốt ra: “ Ai nói? ”

Lại thử hỏi: “ Còn anh? ”

Thừa Độ Chu hỏi lại: “ Em nói đi? ”

“ Nhàm chán. ”

Sau đó bọn họ lại thử một lần nữa, kết quả, chính là đêm đó bọn họ đem những việc có thể làm sau khi kết hôn đều làm hết, cứ thế phòng ngủ phụ vẫn luôn để đó không dùng đến nay.

Cho nên vụ nụ hôn đầu này, y chưa từng nói rõ ràng với Thừa Độ Chu, làm sao Thừa Độ Chu có thể biết được?

Câu hỏi này thành công làm Đoạn Tinh Dã lo lắng.

Ở bên ngoài y có thể không kén ăn, nhưng không thể hạ thấp yêu cầu đối với chỗ ở, đêm nay nếu không tranh thủ được phòng tốt nhất, y nhất định sẽ mất ngủ.

Vì muốn là tổ đầu tiên đến địa điểm cuối cùng, y đều tính toán chỉ dùng một lần thông qua các điểm nhiệm vụ, không nghĩ bị thêm vào thời gian xử phạt.

Lão Từ nhắc nhở: “ Chú ý, năm, bốn, ba…… ”

Không có thời gian cho Đoạn Tinh Dã tiếp tục tự hỏi, y đành phải vội vàng viết chữ trên bảng trắng.

Y đoán không được đáp án của Thừa Độ Chu.

Bất quá Thừa Độ Chu phàm là hiểu biết y, đều sẽ không trả lời sai câu hỏi này.

Kết thúc đếm ngược, phu phu hai người đưa ra đáp án.

Liền thấy trên hai bảng trắng, một bảng viết 【 Trước khi kết hôn 】, một bảng viết 【 Sau khi kết hôn 】.

Người xem: ???

Đoạn Tinh Dã nhìn Thừa Độ Chu đưa ra đáp án là【 Trước khi kết hôn 】, liền tức giận.

Thừa Độ Chu thấy trên bảng Đoạn Tinh Dã viết 【 Sau khi kết hôn 】, nháy mắt, thoáng mờ mịt, nhìn Đoạn Tinh Dã: “ Em cùng anh là lần thứ hai kết hôn? ”

“ …… ”

Đoạn Tinh Dã giơ bảng lên cao đánh về phía Thừa Độ Chu.

“ Ha ha ha hiện trường gia bạo! ”

“ Thừa tổng khờ khạo này! Sẽ không phải không biết bản thân là nụ hôn đầu tiên của Đoạn lão sư đi?! ”

“ Đã hiểu, cả hai đều là mối tình đầu! ”

“ Má ơi, lần thứ hai kết hôn, Thừa tổng như thế nào nghĩ ra a! ”

*****

Yên tĩnh năm phút, ngừng ở tại chỗ, chỗ nào cũng không được đi.

Đoạn Tinh Dã bước đến bên lề đường nhỏ, ngồi xuống ghế dài chỗ giao thông công cộng nghỉ ngơi.

Thừa Độ Chu ngồi xuống bên cạnh hắn, Đoạn Tinh Dã liền cố ý quay mặt sang hướng khác uống nước.

Hiện tại bọn họ đều không có di động, Thừa Độ Chu nâng đồng hồ lên nhìn.

Lúc này là hai giờ chiều.

Toàn bộ hải đảo đều tràn ngập hương thơm cỏ cây bị ánh mặt trời phơi khô, ánh nắng không lớn, chiếu trên da rất ấm áp.

Đoạn Tinh Dã bởi vì động tác quay đầu, đường cong cổ thon dài kéo thẳng, ánh mặt trời đem làn da trắng trời sinh của y chiếu đến sáng như tuyết, cho người ta cảm giác tinh tế mềm mại, hết thảy chi tiết đều có thể ở dưới ánh sáng trở nên rõ ràng, Thừa Độ Chu thậm chí còn nhìn đến lông tơ thật nhỏ trên lỗ tai y.

Rất muốn xoa một phen.

Thừa Độ Chu cuộn lên ngón tay, kêu y: “ Uy. ”

Đoạn Tinh Dã không hé răng.

“ Uy. ”

“ …… ”

“ Uy? ”

“ Uy cái đầu anh chứ uy! ” Đoạn Tinh Dã rốt cuộc nhìn về phía hắn.

Không có bất ngờ gì xảy ra, đôi mắt đen sáng ngời kia tràn đầy tức giận.

Cho dù máy quay ở bên cạnh đều lười che giấu.

Thừa Độ Chu nhấp nhẹ môi, dáng vẻ nghẹn cười: “ Lúc ấy anh hỏi em, em phủ nhận. ”

Làn đạn:

“ Lúc ấy? ”

“ Hỏi cái gì? ”

“ Nói rõ ràng a! ”

“ Em có phủ nhận sao? ”

Đoạn Tinh Dã thẳng eo, chắc chắn mà chất vấn.

“ Quen biết lâu như vậy anh không hiểu biết em sao? ”

“ Anh xem em giống người sẽ tìm đối tượng sao? ”

“ Trừ bỏ anh còn có thể là ai? ”

Thừa Độ Chu nhìn y, trong mắt bỗng nhiên nhiều một tia thâm ý.

Đoạn Tinh Dã lập tức ý thức được nghĩa khác trong lời nói của mình, hơi thở bỗng chốc khó khăn, vội vàng giải thích: “ Không phải, ý của em là…… ”

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp ship sống ship chết, bị Đoạn Tinh Dã một câu “ Trừ bỏ anh còn có thể là ai ” ngọt đến lăn lộn.

Đoạn Tinh Dã lại phát hiện không thể giải thích rõ ràng.

Y là muốn nói nụ hôn đầu tiên trừ bỏ Thừa Độ Chu, không có khả năng khác.

Bởi vì y chưa từng có suy nghĩ muốn yêu đương, mà Thừa Độ Chu là đối tượng kết hôn ông ngoại y sắp xếp, dưới nhiều tầng quan hệ, Thừa Độ Chu liền thành người duy nhất có thể tới gần y, cùng y phát sinh quan hệ thân mật.

Đoạn Tinh Dã nhớ lại còn có camera bên cạnh, không nói, cũng không có phương tiện nói rõ ràng ở trong phòng phát sóng trực tiếp, chỉ có thể nhìn về trước, dựa vào lưng ghế: “ Lãng phí năm phút, nếu như bị tổ khác đuổi kịp và vượt qua, Thừa Độ Chu anh sẽ biết tay em…… ”

—— “ Nụ hôn đầu tiên của anh là em. ”

“ …… ”

Đoạn Tinh Dã rối loạn, do dự một lát, nhìn qua.

Thừa Độ Chu rũ mắt, ngón tay vuốt ve hoa văn trên quần, nói: “ Không phải chuyện ghê gớm gì, nhưng cảm thấy hẳn là làm em biết rõ ràng. ”

Đoạn Tinh Dã hơi chau mày: “ Vậy sao lúc đó anh phủ nhận? ”

Thừa Độ Chu liếc y, lạnh lạnh nói: “ Anh phủ nhận sao? ”

“ …… ”

Liền người xem đều đoán được tiền căn hậu quả.

“ Lúc hai người mới vừa kết hôn nhất định rất biệt nữu đi! ”

“ Mỗi người đều ngượng ngùng thừa nhận thôi. ”

“ Trời ạ, hai người này cũng thật ngây thơ. ”

“ Ô ô ô còn may đã cởi bỏ hiểu lầm, lúc này không nên hôn một cái sao? ”

Đoạn Tinh Dã bị Thừa Độ Chu dùng nguyên lời nói dỗi trở về, lười cãi cọ cùng hắn, tiếp tục ngồi chờ thời gian xử phạt qua đi.

Thừa Độ Chu không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên không tiếng động mà cười một chút, nhưng rất nhanh, liền thu lại biểu tình.

Hắn ngồi dậy, khuỷu tay chống trên đầu gối, tập trung lực chú ý nhìn thẳng hoa dại cỏ dại đối diện, còn không quá hai giây, “ Phụt ” một tiếng, bật cười.

“ …… ” Đoạn Tinh Dã nhìn sang.

Thừa Độ Chu đôi tay che mặt, bả vai rung động.

“ Anh cười cái gì? ” Y hỏi, ngữ khí có chút lạnh.

Thừa Độ Chu lắc đầu, không buông tay.

Người xem khàn cả giọng hò hét: Bảo!!! Hắn vui vẻ vì là người nam nhân đầu tiên của anh a!!!

Đoạn Tinh Dã lại bị dáng vẻ cười không ngừng của Thừa Độ Chu làm cho tức giận.

Y cùng Thừa Độ Chu, cái gì đều phải so, kinh nghiệm, kỹ xảo, mị lực, cho nên trước đây y mới không thừa nhận là lần đầu tiên hôn, Thừa Độ Chu nhất định đang cười y cậy mạnh.

Nhưng bản thân Thừa Độ Chu còn không phải cũng cùi bắp?

Đoạn Tinh Dã cảnh cáo: “ Anh không được cười. ”

Thừa Độ Chu trực tiếp cười lên tiếng.

“ …… ” Đoạn Tinh Dã không thể nhịn được nữa, lấy bình nước khoáng điên cuồng thọc eo hắn.

*****

Đoạn Tinh Dã cho rằng sau khi sai một câu, tiến độ kế tiếp đều không lạc quan, không nghĩ tới mặt sau lại cực kỳ thuận lợi.

Có chút câu hỏi, mặc dù là y lo lắng Thừa Độ Chu không biết, Thừa Độ Chu cũng có thể thần kỳ mà đưa ra đáp án tương đồng với y.

Bọn họ một đường dựa theo bản đồ, khoảng cách cảng biển phía nam càng ngày càng gần, quanh thân cũng không hề hoang vu.

Một sạp hàng bán hotdog ở bên đường.

Đoạn Tinh Dã xa xa mà nhìn thấy bảng giá cả to lớn màu đỏ.

20 tệ / phần

“ Ăn cướp sao? ”

Đoạn Tinh Dã phun tào một câu.

Người xem lại là một trận vô tâm vô phổi “ Ha ha ha ”:

“ Đoạn lão sư mua không nổi liền mắng. ”

“ Rốt cuộc trên người chỉ có 30 tệ, hai mươi đã có thể chiếm cứ 2/3 tài sản của bọn họ. ”

“ Đoạn lão sư: Tư vị nghèo nàn làm người khó chịu. ”

Hai mươi tệ với Đoạn Tinh Dã mà nói thật ra không tính là gì, bình thường một phần hotdog y đều sẽ không nhìn một cái, nhưng là giờ này khắc này, tổ hợp như vậy lại làm trong lòng y nhấc lên không cân bằng.

Thừa Độ Chu hỏi: “ Đói bụng sao? ”

Kỳ thật lời này hoàn toàn là dư thừa.

Giữa trưa, Đoạn Tinh Dã say tàu, tương đương với không ăn cơm, buổi chiều lại đi bộ xa như vậy, có thể chống được đến hiện tại còn không oán giận, có thể thấy được Đoạn Tinh Dã đều không kiều quý như là hắn nghĩ, khi làm việc rất chuyên nghiệp.

Đoạn Tinh Dã vặn ra nắp bình, uống miếng nước, không đi xem quán bên đường: “ Không có việc gì. ”

Thừa Độ Chu thở dài: “ Anh đói bụng. ”

Đoạn Tinh Dã tạm dừng, nghĩ tới.

Thừa Độ Chu đồng dạng không ăn cơm trưa, vẫn luôn ở trên boong tàu bồi y.

Đoạn Tinh Dã nhìn bản đồ dần dần hoàn chỉnh, nhíu mày: “ Nhịn một chút, mau tới rồi. ”

Phương hướng càng là tiếp cận cảng biển phía nam, càng có thể xác định tổ tiết mục phát 30 tệ “ Tài chính cho chuyến đi ” là dùng để mua vé tàu.

Thừa Độ Chu lại nói: “ Em chờ anh một chút. ”

Nói, không đợi Đoạn Tinh Dã trả lời, nhấc lên chân dài đi hướng quán bên đường.

Đoạn Tinh Dã nhìn thấu ý đồ của hắn, ở sau người kêu: “ Thừa Độ Chu! ”

Thừa Độ Chu lại chỉ là vẫy vẫy tay, cũng không có quay đầu lại.

Đoạn Tinh Dã tức giận: “ Nhịn một chút làm sao vậy? Anh không nghe em! Lúc mua phiếu không có tiền đừng trách em không nhắc nhở anh! ” Lại chưa hết giận mà kêu, “ Trong chốc lát em chính mình ngồi thuyền, mặc kệ anh, đêm nay anh lưu lại nơi này đi! ”

Thừa Độ Chu hỏi a di muốn một phần hotdog.

Thời điểm Đoạn Tinh Dã trải qua không dừng lại, nhưng đi về phía trước vài bước rồi, vẫn là dừng, khuôn mặt nhỏ cứng ngắc, đứng ở ven đường.

Chỉ chốc lát sau, Thừa Độ Chu đã đi tới.

Trước mặt Đoạn Tinh Dã xuất hiện một phần hotdog.

Đoạn Tinh Dã rũ lông mi nhìn, rồi ngước mắt lên.

“ Ăn nhanh đi. ” Thừa Độ Chu liếʍ tương salad dính trong lòng bàn tay, thanh âm đạm nhiên, “ Dù đêm nay anh lưu lại nơi này, thì em cũng phải ăn no rời đi. ”

Làn đạn: A a a a a a a a a a a a! Thừa tổng ngài dám lại sủng một chút sao!

Kế tiếp, Đoạn Tinh Dã đem hotdog chia làm hai, một nửa cho Thừa Độ Chu.

Y cắn xuống miếng đầu tiên.

Nội tâm chảy xuống nước mắt.

Chưa từng ăn qua hotdog ngon như vậy.

***

Cuối cùng bản đồ thu thập đầy đủ.

Ra ngoài dự kiến của hai người, địa điểm cuối cùng không ở trạm phà, mà là ở ngạn Đông Hải của hải đảo.

Không cần qua biển, số tiền dư lại của bọn họ liền dư dả, trực tiếp gọi xe, đến thẳng chỗ ở đêm nay.

Khi xe chạy trên quốc lộ gần biển, thời gian đã là chạng vạng.

Đường chân trời phương xa hiện lên đám mây màu sắc mỹ lệ, phân không rõ vị trí đường ven biển, sóng biển ở giữa trời chiều từ từ giãn ra, phóng xuất ra thiện ý cùng dịu dàng của mẹ thiên nhiên.

Theo khoảng cách càng gần địa điểm cuối cùng, con đường trên bờ cát xuất hiện từng đống lửa trại màu cam.

Đoạn Tinh Dã đối chiếu với bản đồ, nhìn đến nhà xe đỗ ở nơi xa, liền minh bạch an bài của tổ tiết mục.

Y lo lắng: “ Cắm trại có lạnh quá không? ”

Đoạn Tinh Dã sợ lạnh, hiện tại, theo trời dần chuyển tối, nhiệt độ không khí càng thấp, gió biển cũng lạnh, tay y cũng đã bắt đầu phiếm lạnh.

Thừa Độ Chu vốn là một tay chống cằm nhìn phía trước, liếc đến động tác vô ý thức xoa tay trên quần của Đoạn Tinh Dã, một tay khác vói qua, đầu ngón tay xen kẽ vào khe hở ngón tay Đoạn Tinh Dã, thanh âm thấp thấp nói: “ Không quan hệ, còn có thể đánh lửa. ”

Ngón tay Đoạn Tinh Dã rõ ràng cứng đờ một chút, y nhấp nhẹ môi, lại nhấp một chút, xem biểu tình tựa hồ tưởng nói điều gì, lại không nói nên lời, dần dần sinh ra không vui.

Thừa Độ Chu tay không hề tham nhập, sau một lúc lâu, hỏi: “ Làm sao vậy? ”

Đoạn Tinh Dã rốt cuộc vẫn là nói: “ Thừa Độ Chu, anh không nói lời cợt nhả liền sẽ không nói chuyện đúng không? Nhất định phải không đứng đắn sao? ”

Những lời nói phía trước thì thôi đi, có thể nói là Thừa Độ Chu còn không thói quen với thiết bị quay chụp xung quanh, đều không phải là cố ý.

Nhưng hiện tại camera còn đối diện với bọn họ, trên ngàn vạn người xem còn đang nhìn.

Đánh lửa. Sao có thể nói ra được?

“ …… ”

Thừa Độ Chu trầm mặc.

Buông ra Đoạn Tinh Dã.

Đồng thời buông ra tay chống mặt, nhẹ nhàng gõ cửa sổ pha lê: “ Ý trên mặt chữ, đánh lửa. ”

Đoạn Tinh Dã nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Từng đống lửa trại ở trong gió đêm vui mừng khôn xiết.

“ …… ”

Làn đạn sau một trận cười ầm lên, thống nhất spam:

Rốt cuộc là ai không đứng đắn? [ 🤔 🤔 🤔 ]

*********

Tác giả muốn nói:

Thừa tổng: Lại không phải dùng gậy gộc của anh đánh em, gấp cái gì?

Đoạn lão sư: …… Câm miệng đi.