Chương 39

Tô Văn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn người quay phim đi theo ghi hình: “Xin hỏi chỗ nào có thể mua mua được sữa?”

Người quay phim sững sờ: “Trước kia hai người mua ở đâu?”

Tô Văn lời ít ý nhiều nói: “Vắt.”

Người quay phim: “…”

[Vắt? Giờ mà còn vắt? Từ trên người bò sữa? Không chế biến sao?]

[Bây giờ mà vẫn có thể vắt, thì cũng là người có tiền đúng không?]

[Có lẽ ở nông thôn gì đó?]

Sợ Tiểu Diêm Vương đói, Tô Văn dựa theo đường người quay phim chỉ, dẫn Tiểu Diêm Vương đến trước cửa hàng chuyên về trẻ nhỏ.

Nhân viên cửa hàng vừa thấy một lớn một nhỏ đi vào, ánh mắt lập tức sáng lên: “Hai vị muốn mua gì?”

“Sữa.” Tô Văn nắm tay Tiểu Tê Vô, cụp mắt nói: “Là loại bé có thể uống.”

Nhân viên cửa hàng hỏi: “Wow, bạn nhỏ đáng yêu quá, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Tiểu Tê Vô ngẩng đầu, thành thật trả lời: “Ba tuổi ạ.”



“Bé cưng ba tuổi rồi à.” Nhân viên cửa hàng nhanh chóng tìm ra rất nhiều sữa bột thích hợp cho cô bé uống: “Những thứ này đều có thể pha với nước, hỗ trợ phát triển cơ thể trẻ nhỏ, còn bổ sung nguyên tố vi lượng.”

Ánh mắt Tô Văn và Tiểu Tê Vô nhìn chằm chằm vào hộp sữa bột, hơi lơ mơ.

Từ trước đến nay Tiểu Tê Vô luôn uống sữa được vắt từ trên người bò dê chết, chưa từng thấy thứ này.

Phán Quan đại nhân chưa từng nuôi trẻ con lại càng không hiểu.

Tiểu Tê Vô nghi hoặc nói: “Thứ này không giống với thứ trước kia Tê Vô uống.”

Nhân viên cửa hàng kiên nhẫn hỏi: “Sao lại không giống?”

“Thứ đó là sữa được vắt từ Ngưu Ngưu.”

Nhân viên cửa hàng giật mình, nghĩ thầm trong nhà có thể nuôi bò sữa, bây giờ uống sữa vắt thì hẳn là người nhà giàu, vì thế nói: “Vậy tiếp tục uống cái đó cũng tốt, chỉ cần chế biến tiêu độc xong là được.”

Tiểu Tê Vô: “Nhưng, Ngưu Ngưu không còn nữa.”

“Hả?”

Tiểu Tê Vô thở dài: “Ngưu Ngưu chết rồi.”



Nhân viên cửa hàng: “Con khác thì sao?”

Tiểu Tê Vô hỏi gì đáp nấy: “Không có Ngưu Ngưu nào sắp chết nên Tê Vô không được uống.”

Nhân viên cửa hàng: “…”

Cô ấy kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Văn trông giống con người bên cạnh.

Tô Văn: “…”

Tuy lúc đại nhân đang nói chuyện không được ngắt lời nhưng bây giờ hắn cảm thấy, đôi khi cũng nên ngắt lời một chút có lẽ sẽ tốt hơn.

[???]

[Có ý gì vậy? Uống sữa bò sắp chết sao?]

[Người lớn nhà này bị gì thế? Thực sự khó khăn đến mức đó sao? Nhìn tay chân anh ta khỏe mạnh mà cho đứa bé uống thứ này?]

Ánh mắt nhân viên cửa hàng nhìn Tô Văn hơi kỳ quái, người này bị sao vậy: “Cô bé là con ruột của anh sao? Sao anh có thể đối xử với cô bé như vậy? Mẹ cô bé cũng thế à?”

Thấy chị gái trước mặt hung dữ với ba Phán Quan, Tiểu Tê Vô lập tức tiến lên bảo vệ Tô Văn: “Tê Vô không có mẹ, ba tốt lắm, sao lại hung dữ với ba.”

Tim Tô Văn đập loạn xạ, sau đó cúi người ôm bé lên.: “Là do ba không tốt.”