Chương 4

Hiện tại đã ba năm trôi qua, đứa trẻ mới sinh đã lớn một chút, nhưng vẫn là đứa trẻ mà thôi.

Điều duy nhất làm cho chư quỷ thần vui mừng là, hình như trên người đứa nhỏ này có mang theo linh khí có khả năng làm cho quỷ khí ở Địa phủ này bình tĩnh xuống, từ khi bé ra đời, sự hỗn loạn ban đầu ở Địa phủ của chúng quỷ đều dần dần lắng xuống, đổi được ba năm thái bình ngắn ngủi.

Chỉ là, một khi tiểu Diêm Vương đói bụng, như vậy phần an bình này sẽ bị phá vỡ một chút.

Khổng Lẫm nói: “Dù tốt hay xấu, vẫn có hy vọng.”

Tô Văn không nói chuyện, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được, sau khi Mạnh Bà cầm sữa tiến vào, sát khí không sạch sẽ xung quanh đã bị đuổi tan đi rất nhiều.

Khổng Lẫm nói: “Hiện tại tiểu Diêm Vương cũng đã hiểu chuyện, liên hệ giữa Địa phủ cùng Nhân giới cũng chầm chậm thiết lập lại, chúng ta phải nghĩ biện pháp, làm như thế nào để có được tín ngưỡng công đức một lần nữa, đây mới là kế sách ổn định Địa phủ vĩnh viễn.”

Tô Văn nhìn về phía điện Diêm Vương cũ nát, lông mày còn chưa giãn ra: “Để được tín ngưỡng công đức, cần phải để Nhân giới thờ phụng Diêm Vương mới.”

Lời này cũng làm cho Khổng Lẫm cũng trầm mặc.

Hiện tại tín ngưỡng ngày càng ít đi, Thập Điện Diêm La còn được không nhiều lắm, càng không nói tới tiểu Diêm Vương.

Lúc hai quỷ thần ngồi cùng nhau mặt mày ủ ê, một giọng trẻ con trong trẻo từ trong điện truyền ra: “Mạnh bà bà ta uống no rồi.”



Thanh âm bé gái vừa phát ra, vốn dĩ trong lòng tràn đầy tích tụ của hai quỷ thần trong phút chốc như được rửa trôi, trong lòng nhất thời kinh ngạc, thần sắc thả lỏng không ít.

Mạnh Bà dịu dàng nói: “Đại nhân, ngài là Diêm Vương, đối mặt với cấp dưới phải tự xưng bổn vương.”

Không bao lâu, giọng nói của bé gái lại một lần nữa vang lên, trần ngập ngây thơ, lại thoải mái dễ nghe: “Được, Mạnh bà bà, bổn vương đã uống sữa xong rồi.”

Bên ngoài hai vị quỷ thần: “…”

Theo giọng nói của bé gái rơi xuống, hai thân ảnh một lớn một nhỏ cũng theo bên trong đi ra.

Mạnh Bà dẫn một bé gái thoạt nhìn ba tuổi, mặc tiểu pháp bào của Diêm Vương, trên đầu đội một cái mũ vuông màu đỏ, giữa mày điểm chu sa, phấn điêu ngọc trác, đôi mắt tinh khiết, một tay bị Mạnh Bà nắm, một tay ôm bình sữa do Mạnh Bà tự chế, lảo đảo đi ra.

Tô Văn cùng Khổng Lẫm đồng thời đứng lên: “Gặp qua Diêm Vương đại nhân.”

Thấy hai vị quỷ thần, tiểu Diêm Vương chớp mắt, đọc rõ từng chữ rất rõ ràng: “Không cần khách khí.”

Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng bởi vì Diêm Vương là trời đất sinh ra, tiểu Diêm Vương biết hết tất cả những biến động ở Địa phủ, bé thả tay Mạnh Bà ra, đi đến trước mặt Tô Văn, mím môi đưa tay đặt lên mu bàn tay hắn, chỉ vừa chạm nhẹ vào, sát khí quanh thân Tô Văn đã tiêu tiêu tan không ít.

Tiểu Diêm Vương mím môi nói: “Những ác quỷ kia khi dễ ngươi.”