Chương 19

Edit: Cục Cơm Nguội

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Dịch Lam đã có một giấc mơ.

Trong giấc mơ, cậu đang đi dạo trong rừng hoa đào, những cơn gió ấm áp thổi qua những bông hoa đào nở rộ và ánh mặt trời chiếu rọi rực rỡ.

Cậu không biết mình đang ở đâu, nhưng dường như cậu có cảm giác rừng hoa đào này giống như ngọn núi nơi cậu và sư phụ sống, mang theo hơi thở quê nhà khiến cậu cảm thấy thoải mái.

Dịch Lam ngơ ngác đứng đó một lúc, không biết phải làm sao, đành ngồi khoanh chân dưới gốc cây đào.

Trên mặt đất cũng rải đầy cánh hoa đào, khi gió thổi qua, những cánh hoa hồng nhạt rơi xuống, hương hoa nhàn nhạt xuyên qua chóp mũi, khiến tâm hồn cậu sảng khoái, khiến cho sự bối rối trong lòng cậu tan biến, cậu cảm thấy thoải mái đến nỗi cái đuôi nhỏ cũng thò ra khỏi lưng, lắc lư trong tâm trạng vui vẻ.

Dường như chỉ cần nhắm mắt lại, cậu sẽ lập tức chìm vào giấc ngủ trong rừng hoa đào.

Nhưng cậu bàng hoàng cảm nhận được điều gì đó, liền mở mắt ra, nhìn về phía xa.

Cậu nhìn thấy một bóng người màu trắng mơ hồ đứng sâu trong rừng đào. Đó là một người đàn ông cao lớn, nhìn từ phía sau có bờ vai rộng, thân hình cao lớn, mái tóc dài ngang lưng.

Ánh sáng bao phủ nửa dưới khuôn mặt của hắn, phủ lên má hắn một tầng sáng màu vàng, khiến hắn như tan vào ánh sáng, làm cậu không thể phân biệt được đó là ai.

Bỗng nhiên, Dịch Lam cảm thấy thân thể không còn bị cậu khống chế nữa. Cậu bị buộc phải đứng dậy, đi theo phía sau người đàn ông, sau đó cậu nghe thấy giọng cười của chính mình:

“Anh là yêu thú vi phạm quy tắc gì à... sao biến thành hình người rồi mà còn phải mặc đồ trắng?”

Cậu bước tới chỗ người đàn ông, thản nhiên ngồi xuống, nhìn rừng đào gợn sóng phía xa. Bầu trời trong xanh, hoa đào thơm ngát, cậu nheo mắt dưới ánh nắng, trong tâm hồn cũng cảm thấy dễ chịu.

Cậu nghe thấy người bên cạnh đáp:

"Không. Chỉ là tôi quen mặc đồ màu trắng thôi."

Dịch Lam đột nhiên bị sốc.

...Đây thực sự là giọng nói của Tạ Hoài?

Chẳng lẽ người bên cạnh cậu chính là Tạ Hoài?

Cậu muốn quay đầu nhìn xem, nhưng lúc này lại không thể khống chế được cơ thể, chỉ có thể nhìn về phương xa, nghe thấy chính mình lẩm bẩm:

"Nhưng tôi nghĩ anh sẽ trông đẹp trai hơn khi màu đen."

"Này, lần sau anh thử xem nhé?"

Người đàn ông im lặng, có vẻ hơi vướng mắc với lời đề nghị của cậu.

Một lúc sau cậu nghe thấy hắn trầm giọng đáp:

"……Được."

Câu trả lời đó, kèm theo hương hoa đào nhẹ nhàng trong nắng, bay theo gió.

Dịch Lam đột nhiên mở mắt.

Sáu giờ sáng, trời trong xanh.

Cậu lăn ra khỏi giường và ngồi dậy, trông còn ngái ngủ.

Người trong mộng nhất định là Tạ Hoài, không biết vì sao, cậu lại nằm mơ thấy Tạ Hoài mặc cổ trang, còn cùng hắn trò chuyện về màu sắc quần áo của hắn.

Cậu chưa bao giờ nói về chuyện này với Tạ Hoài.

Thứ nhất, kim chủ baba của cậu tương đối ít nói. Thứ hai, cậu thực sự luôn có chút sợ hãi đối với Tạ Hoài, dù sao Tạ Hoài cũng là một yêu thú rất mạnh mẽ, và cậu... còn nợ tiền Tạ Hoài.

Nhưng khi trò chuyện trong mơ, cậu cảm thấy rõ ràng mình đã rất vui vẻ, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được Tạ Hoài bên cạnh cũng rất vui vẻ.

Thật là một giấc mơ kỳ lạ.

Khi Dịch Lan nhấc chăn ra khỏi giường, cậu mơ hồ nhớ ra điều gì đó.

Cậu dường như chưa bao giờ nhìn thấy Tạ Hoài mặc đồ màu trắng, trong phòng thay đồ của Tạ Hoài, về cơ bản đều là màu đen.

Tuy nhiên, theo thẩm mỹ của Dịch Lam, Tạ Hoài quả thực phù hợp với trang phục màu đen hơn.

Cậu vươn vai, không bận tâm nữa mà đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.

Đêm qua cậu thật sự bất cẩn, không ngờ chỉ nửa ly rượu vang đỏ cũng có thể khiến cậu say đến tận bình minh.

Cậu sốc lại tinh thần, ăn bữa sáng do khách sạn gửi tới, sau đó cùng Ứng Thiên và Liên Miên lên xe đi dự lễ khai trương.

Lễ khai mạc hôm nay dự kiến sẽ bắt đầu vào lúc 8 giờ 30, khi ba người đến địa điểm thì mới 7 giờ 30, vẫn chưa có ai đến.

Nhân viên bố trí phía trước còn đang bận rộn, Dịch Lam chán nản ngồi vào chỗ ngồi được tổ chức chỉ định, bấm vào trò chơi trên điện thoại di động để gϊếŧ thời gian.

Chỉ còn mười phút trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, hầu hết mọi người đều đã có mặt. Dịch Lam tắt trò chơi trên điện thoại di động, trò chuyện vài câu với nam nữ chính ngồi bên cạnh, sau đó nhìn chằm chằm vào sân khấu, chuẩn bị dành hai giờ tiếp theo, cho lời giới thiệu mở đầu và các bài phát biểu.

Cậu cố gắng trở thành một người trong suốt, không tranh, không đoạt và không nhìn vào ống kính của phóng viên. Cậu chỉ đến đây để đóng phim và kiếm tiền, không có mục đích nào khác.

Hồ ly nhỏ rất rõ ràng mục đích của mình, không biết có phải là bởi vì đêm qua mơ đẹp hay không, lúc này tâm trạng của cậu khá thoải mái kèm theo tiếng phát biểu của mọi người, cậu nhanh chóng cúi đầu ngủ gật.

Cậu ngủ quên đến khi bị nữ chính đánh thức thì cũng là lúc đứng dậy thắp hương mong bộ phim này quay một cách suôn sẻ. Trên chiếc bàn phủ vải đỏ có rất nhiều món lễ vật, cậu đi theo nam nữ chính đến xếp hàng phía trước, tình cờ đứng ở sau lưng Lạc Phương Viên.

Khi đang chia nén từng hương cho mọi người, Dịch Lam bình tĩnh bước sang một bên và đổi chỗ với diễn viên bên cạnh một cách hoàn hảo.

Lạc Phương Viên quay đầu lại nhìn cậu, Dịch Lam lại giả vờ như không để ý.

Không nhìn, không nhìn, yêu quái đó có độc.

Sau khi thắp hương cũng là lúc đưa ra tổng kết cuối cùng, đương nhiên người đầu tư chính là Lạc Phương Viên phải phát biểu.

Dịch Lam vốn dĩ định bấm vào trò chơi di động, nhưng sau đó, một tin nhắn đột nhiên được gửi đến từ tổng biên kịch.

Dịch Lam tôn trọng đoàn làm phim, lập tức bấm vào tin nhắn. Chủ biên kịch gửi đến chính là một văn kiện, xem ra kịch bản có chút thay đổi gì đó.

Dịch Lam còn chưa kịp mở tài liệu ra, tổng biên kịch đã gửi thêm vài tin nhắn:

“Tôi đột nhiên nhận được yêu cầu sửa lại kịch bản trong đêm. Dù đã cố gắng giảm thiểu cốt truyện nhưng thái độ của ban quản lý rất cứng rắn… Tôi thực sự không thể làm gì được.”

“Xin lỗi, cậu là một diễn viên tốt.”

Dịch Lam lập tức cau mày, bấm vào tài liệu.

Cậu chỉ đại khái xem vài cảnh của mình, cơ bản hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Các cảnh quay của cậu bị cắt bỏ, không chỉ vậy mà toàn bộ nhân vật trở nên vô tổ chức và hoàn toàn không phù hợp với nhân vật gốc, một số đoạn cốt truyện nổi tiếng trong nguyên tác thậm chí còn bị đổi sang các nhân vật phụ khác của công ty Quang Lộ.

Đúng lúc này, lời phát biểu của Lạc Phương Viên từ trên sân khấu cách đó không xa vang lên:

“Mọi người đều biết rằng trong nội bộ đoàn phim chắc chắn sẽ có những xích mích, chẳng hạn như phải sửa đổi kịch bản vì lý do bất khả kháng nào đó. Nhưng tôi hy vọng mọi người có thể hiểu nhau, sau tất cả chúng ta đều muốn làm nên thành công của bộ phim này. Được rồi, vậy chúng ta nên hợp tác cùng nhau..."

Dịch Lam cảm thấy có chút không nói nên lời khi nghe những lời cao siêu vô nghĩa của Lạc Phương Viên.

Phải chăng trường hợp bất khả kháng có nghĩa là khi đối phương từ chối lời mời quy tắc ngầm, ông tức giận đến mức buộc biên kịch phải xóa cảnh của đối phương?

Cậu vốn đã đoán trước rằng sau khi mạnh mẽ cự tuyệt Lạc Phương Viên, cậu sẽ phải chịu sự trả thù nào đó từ truyền thông Quảng Lộ, nhưng cậu không ngờ rằng người này lại có thể hẹp hòi như vậy, trực tiếp dùng dao một cách công khai.

Còn cùng nhau hợp tác để sửa kịch bản... Cậu dám đảm bảo rằng chỉ cần Lạc Phương Viên còn đứng ở đây một ngày, cậu sẽ luôn bị nhằm vào.

Dù là ông trời cũng không thể cứu được cậu.

Vì cậu đã ký hợp đồng rồi, bây giờ không thể cứ bỏ việc mà về được.

Dịch Lam cau mày suy nghĩ, một ý tưởng nảy lên trong đầu cậu.

Thực lực của linh cẩu kém xa cậu rất nhiều, nếu như cậu lợi dụng màn đêm yên tĩnh...

Hồ ly nhỏ đang âm mưu gì đó với bọn người xấu xa thì đột nhiên trước mặt có tiếng động, mấy phóng viên cách đó không xa cũng hưng phấn đứng dậy, không còn nghe tiếng của máy ảnh.

Dịch Lam thoát khỏi suy nghĩ, ngẩng đầu lên và sửng sốt.

Bóng dáng đen với khí chất lạnh lùng, bờ vai rộng và đôi chân dài đó...

Tạ, Tạ Hoài?

Sao hắn lại ở đây?!

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Hồ ly nhỏ: Nháy mắt ngoan ngoãn.jpg