Chương 20

Edit: Cục Cơm Nguội

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Dịch Lam còn chưa kịp phản ứng, Tạ Hoài đã đi tới phía trước sân khấu.

Hôm nay hắn mặc một bộ vest đen tuyền, kích cỡ được đo đạc vô cùng vừa vặn với dáng người, tôn lên bờ vai rộng và đôi chân dài, lông mày sắc bén, tựa như một thanh kiếm chờ được rút ra khỏi vỏ.

Trước khi ngồi xuống, Tạ Hoài quay đầu liếc nhìn vô số người ngồi phía sau, tựa như đang đánh giá bọn họ.

Nhưng Dịch Lam bỗng nhiên thẳng lưng, Tạ Hoài... không thể nhìn thấy cậu.

Tuy không biết Tạ Hoài vì sao lại tới, nhưng kim chủ tới kiểm tra, thân là một hồ ly làm việc có tư cách, nhất định phải cho kim chủ baba thấy thái độ làm việc của mình.

Lạc Phương Viên đang nói chuyện trên sân khấu rõ ràng rất ngạc nhiên, nụ cười cứng đờ, nhưng Tạ Hoài chỉ đến ngồi vào một vị trí, bình tĩnh nhìn ông ta:

"Tôi đến muộn, đừng để ý tới tôi, ngài Lạc, ngài cứ tiếp tục."

Lạc Phương Viên miễn cưỡng nhếch khóe miệng, tiếp tục màn phát biểu mà mình còn chưa đọc xong.

Trong mười phút tiếp theo, Dịch Lam biểu hiện ngoan hơn vừa nãy gấp hàng chục lần, cậu ngồi thẳng với vẻ mặt nghiêm túc, hai bên vai cực kỳ cứng ngắc. Nữ chính bên cạnh rất vui vẻ, không ngừng nói chuyện với cậu: “Tôi căng thẳng quá. Tôi không biết rằng Tạ tổng lại được mời đến lễ ra mắt… Tôi là fan của anh ấy đấy!”

Dịch Lam thẳng lưng, trong lòng thở dài, thật trùng hợp, tôi cũng hồi hộp quá... Tôi nợ anh ấy mười lăm triệu.

Quá trình buổi lễ ra mắt dự kiến sẽ kết thúc sau khi Lạc Phương Viên phát biểu xong, sau đó cả đoàn sẽ cùng nhau dùng bữa.

Nhưng Lạc Phương Viên vừa đặt micro xuống, Tạ Hoài liền cong ngón trỏ gõ nhẹ lên bàn.

Nhân viên nhìn thấy hành động của hắn liền lanh tay lẹ mắt đưa chiếc micro mới cho hắn.

Tạ Hoài nói vài câu có lệ, những lời này khi thoát ra khỏi miệng Lạc Phương Viên nhạt nhẽo như sáp gỗ, nhưng khi Tạ Hoài nói ra, các máy quay của giới truyền thông điên cuồng chụp hình, gần như mọi con mắt đều tập trung vào hắn. Như thể những gì hắn nói không phải là phép lịch sự, mà là một sự thật gây sốc.

“Hôm nay tôi đến đây thay mặt cho Thiên Hà..” Tạ Hoài chuyển chủ đề và đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn, "Tôi cũng là nhà đầu tư lớn trong bộ phim này. Tôi hy vọng mọi người có thể làm việc chăm chỉ và nỗ lực để mang đến một bộ phim hoàn hảo nhất. Tôi cũng mong rằng sự nỗ lực chung của mọi người có thể khắc phục được một số trường hợp ‘bất khả kháng’ và cuối cùng là mang lại trải nghiệm xem tốt nhất cho khán giả."

Hắn liếc nhìn Lạc Phương Viên bên cạnh: “Ngài Lạc cũng nghĩ vậy đúng không?”

Lạc Phương Viên không dám nói chuyện, chỉ có thể cười khan, gật đầu.

Lão thực sự không ngờ Thiên Hà lại đầu tư vào ê-kíp và sắp xếp một người đại diện đến tham dự lễ khai mạc, mà người đại diện này... chính là Tạ Hoài!

Mặc dù Lạc Phương Viên thường rất hay nói nhưng ông ta cũng phải thừa nhận rằng với tư cách là một ảnh đế trong làng giải trí và là ông chủ của gã khổng lồ Thiên Hà, lời nói của Tạ Hoài có sức nặng vô cùng, dù ông ta muốn kết giao với người này cũng chỉ có thể nịnh bợ.

Và lần này Thiên Hà ủng hộ ai... Nhìn toàn bộ mọi người, không phải chỉ có một nghệ sĩ Thiên Hà sao?

Trong tiết trời cuối xuân, trên trán Lạc Phương Viên lấm tấm mồ hôi.

Ông thật không ngờ Thiên Hà, không, bản thân Tạ Hoài lại coi trọng người này đến như vậy, vậy mà hôm qua lão đã lén đào góc tường, thậm chí còn có ý đồ sử dụng quy tắc bất thành văn...

Chết tiệt, lẽ ra mình không nên ra tay!

Nếu không bị Phù Văn Nhạc quyến rũ xúi dại. Một hai phải bắt lão chèn ép Dịch Lam, lão đã không để ý đến Dịch Lam, nếu không chú ý thì cũng sẽ không bị mê mẩn đến mức đi khıêυ khí©h Thiên Hà.

Tạ Hoài ngồi ở bên cạnh lão, nhưng nụ cười của Lạc Phương Viên gần như đông cứng lại trên mặt.

Lão thật sự không dám nghĩ nếu ngày hôm qua mình mà làm chuyện gì đó với Dịch Lam thì chuyện gì sẽ xảy ra.

Tuy nhiên, thấy buổi lễ đã gần kết thúc, Tạ Hoài vẫn không có ý định nói gì.

Lạc Phương Nguyên ngồi tựa lưng vào ghế, thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chuyện này hẳn là chưa bại lộ.

Dù sao lão cũng sẽ không đυ.ng vào Dịch Lan nữa, còn Phù Văn Nhạc... Chỉ cần dỗ dành hai tài nguyên nhỏ là được.

Chỉ vì một diễn viên mới, lão không thể trở thành kẻ thù của Tạ Hoài và công ty Thiên Hà.

Sau khi buổi lễ dài dòng cuối cùng cũng kết thúc, đoàn làm phim đang bận rộn chuẩn bị đến phòng tiệc của khách sạn để dự bữa tối ra mắt, Lạc Phương Viên lấy lý do đi vệ sinh để đi đường vòng, chuẩn bị trực tiếp rời đi.

Lão ngồi cạnh Tạ Hoài mấy chục phút, nửa bộ vest và sơ mi đều ướt đẫm mồ hôi, lão căng thẳng vô cùng.

Lạc Phương Viên dùng tay áo lau mồ hôi trên trán rồi đi ra ngoài, khi lão đang định bước ra xe thì nhìn thấy một bóng người cao lớn màu đen đang đứng cạnh xe mình.

Đồng tử lão co rút lại, vô thức lùi lại một bước, cười nhạt nói:

"Tạ tổng... Thật trùng hợp, cậu cũng ra ngoài hóng gió à?"

Tạ Hoài kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay thon dài, nhẹ nhàng liếc nhìn lão.

Vào lúc đó, Lạc Phương Viên như muốn nổ tung. Là một yêu tinh, bản năng mách bảo rằng, Tạ Hoài hiện tại đang có tâm trạng không tốt.

Ngay sau đó, lão nghe thấy câu hỏi mà lão không bao giờ muốn nghe nhất:

"Lạc tiên sinh, tôi nghe nói... ông đang muốn lôi kéo người của tôi?"

Lạc Phương Nguyên lập tức gượng cười, liên tục phủ nhận: “Làm sao lại có chuyện như vậy! Tôi chỉ cảm thấy nam diễn viên đó có rất nhiều tiềm năng, tôi chỉ muốn kết bạn mà thôi, hơn nữa đó là người của cậu, sao tôi dám động vào? Tạ tổng thật biết nói đùa …”

Tạ Hoài vứt điếu thuốc trên tay vào thùng rác bên cạnh, nhàn nhạt liếc nhìn lão: “Thật sao?”

"Tất nhiên rồi! Haha, hahaha..."

Lạc Phương Viên theo bản năng lại lau mồ hôi trên trán, cười khô khốc đáp lại.

Trong lúc lão đang suy nghĩ thêm mấy câu bào chữa, Tạ Hoài đã quay người đi về hướng khác:

"Tự giải quyết cho tốt."

Lạc Phương Viên sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm bóng lưng hắn đang rời đi, thầm nghĩ chuyện này xong rồi sao?

Điều này có nghĩa là không cần truy cứu thêm nữa, phải không?

Lão miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm, chạy lên xe như muốn chạy trốn, vừa định bảo tài xế lái xe đi nhanh thì nghe thấy giọng nói hoảng hốt của thư ký ngồi ở ghế trước:

"Ngài, ngài Lạc, không ổn rồi..."

"Chuyện gì không ổn? Cặp mắt chó của cậu bị mù rồi hả? Ta thấy mọi thứ đều tốt!"

Lạc Phương Viên bị Tạ Hoài dọa đến toát mồ hôi lạnh, lúc này cơn tức giận mới bùng lên, liền không khách khí mắng chửi thư ký.

Thư ký co rúm người lại vì sợ hãi, nhưng sự việc rất nghiêm trọng, đành phải cắn răng tiếp tục nói, bất chấp sự tức giận của Phương Viên: "...Ngài Lạc, hai dự án phim mà chúng ta đã nói trước đó, còn có cả dự án cung điện mà chúng ta xem trọng nhất. Những nhà sản xuất bên kia đều đột nhiên liên hệ và nói rằng họ không còn ý định hợp tác với công ty chúng ta nữa! Và..."

Lạc Phương Viên sửng sốt một lát, hồi lâu mới mở miệng phản ứng lại: "... Cậu nói cái gì?!"

Đây là những dự án vàng vô cùng quan trọng của chúng ta trong sáu tháng cuối năm!

Lão tức giận đập ghế: "Mẹ kiếp! Chúng ta cần phải nói chuyện với người phụ trách của họ! Họ phải cho chúng ta một lời giải thích!"

Thư ký nuốt khan, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Bọn họ nói… bọn họ đã tìm được đối tác thích hợp hơn.”

Lạc Phương Viên đang định mắng tên nào dám cướp hợp đồng của mình thì bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt tức giận cứng đờ, hồi lâu không thốt ra được một chữ nào.

Một đối tác phù hợp hơn...

Công ty giải trí Thiên Hà?!

Lạc Phương Viên dựa lưng vào ghế như không còn sức lực, sắc mặt trắng bệch.

Lí do Tạ Hoài không truy cứu chuyện đó...

Bởi vì cậu ta đã điều tra hết mọi thứ rồi!

---

Tạ Hoài dựa vào cửa sổ hành lang khách sạn nhắm mắt lại.

Cơn đau trong l*иg ngực do mảnh linh hồn bị mất khiến hắn có chút bực bội, vô thức siết chặt hộp thuốc lá trong túi, nhưng lý trí vẫn giúp hắn kiềm chế ham muốn tiếp tục dùng thuốc lá để làm tê liệt cơn đau.

Hắn đang định quay lại phòng tiệc thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang tiến đến.

Dịch Lam nhìn thấy hắn, đôi mắt hạnh cong lên, ngoan ngoãn đi về phía trước: "Anh Hoài, sao anh lại đến đây? Tôi vừa ra ngoài tìm phòng vệ sinh, lại quên mất đường quay về... "

Cậu cười có chút ngượng ngùng, Tạ Hoài giơ tay lên, do dự một lát rồi vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu.

Vào khoảnh khắc đó, dù là do nụ cười của Dịch Lam hay do sự ảnh hưởng của những mảnh linh hồn, nỗi đau bỗng nhiên đỡ hơn rất nhiều.

Tạ Hoài yên lặng nhìn hồ ly nhỏ bên cạnh, hình ảnh vệt đỏ trên trán Dịch Lam tối qua lại hiện lên trong đầu hắn.

...Có phải hắn quá nhạy cảm, hay chuyện này thực sự có gì đó không ổn?

Hắn rũ mắt nhìn Dịch Lam, thấp giọng nói: “Từ đây đi về phía trước, sau đó đi thẳng về phía bên phải, cuối cùng là phòng tiệc.”

“Cảm ơn anh Hoài!” Dịch Lam chớp mắt, “Anh có muốn cùng nhau quay lại không ạ?”

“…Cậu cứ đi trước đi, tôi sẽ quay lại sau.”

Dịch Lam nghe vậy gật đầu, vừa định quay người lại thì từ trong túi lấy ra một thứ gì đó, nhét vào tay Tạ Hoài.

Cậu có chút ngượng ngùng sờ lên chóp mũi, cười nói: "Cảm ơn anh Hoài, anh vất vả rồi."

Điều cậu cảm ơn chính là chuyến đi đặc biệt hôm nay của Tạ Hoài để giúp đỡ cậu.

Nếu không nhờ Tạ Hoài, vừa rồi tổng biên kịch cũng sẽ không đến nói với cậu rằng kịch bản đã được sửa lại như ban đầu, Lạc Phương Viên, con người vô liêm sỉ đó, sẽ không bỏ chạy trước khi mở màn buổi tiệc.

Cậu không ngờ rằng khi nói với Ứng Thiên về việc bị bắt nạt, vốn dĩ cậu muốn Thiên Hà sau này sẽ hạn chế hợp tác với truyền thông Quảng Lộ, nhưng không ngờ Tạ Hoài lại can thiệp tới như vậy.

Kim chủ baba của cậu thực sự là một người tốt.

Tạ Hoài nhìn viên kẹo bơ cứng trong tay, trầm mặc vài giây mới nói:

"Không sao đâu. Cậu là nghệ sĩ của Thiên Hà, nên phải làm như vậy."

Mặc dù nhìn khắp Thiên Hà, cũng chỉ có một con hồ ly nhỏ có thể tận hưởng sự đãi ngộ của tổng tài khi đích thân đến giúp kiểm soát tình hình.

Dịch Lam đưa kẹo xong, xoay người trở lại phòng tiệc, Tạ Hoài nhìn theo bóng lưng cậu, cho đến khi bóng dáng mỏng manh của thiếu niên biến mất ở góc khuất nơi xa.

Một lúc sau, cuối cùng anh cũng quyết định gọi cho người nào đó.

Có người bắt máy rất nhanh, giọng của một ông già vang lên: "Là... Ngài? Ngài có chuyện gì sao?"

Hầu kết của Tạ Hoài cử động, giọng nói có chút khàn khàn:

"Lão Lưu, mấy ngàn năm trước, Cửu Vĩ tộc... Trên đời thật sự không còn huyết mạch sao?"

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ tổng cuối cùng cũng phát hiện ra điều gì đó không ổn =w=