Chương 10

Năm đó sau khi tiên hậu mất, mỗi ngày, hắn cùng với Đại hoàng tử Lục Lân đều đi cùng với cung nữ và ma ma quản giáo.Vào một ngày mùa hè năm Đại hoàng tử tám tuổi, hoàn toàn không có người trông nom, một mình chạy đến ngự hoa viên trèo cây. Sau đó bị một con mèo đen khiến cho giật mình ngã xuống, dù có bao nhiêu thái y chữa trị, chân trái cũng mang tật, dù có đi chậm, cũng có thể nhìn ra.

Nguyên hậu vừa mất không bao lâu, con trai trưởng liền xảy ra chuyện như vậy, hoàng đế chắc cũng có ít nhiều áy náy, ban cho Đại hoàng tử đặc ân, từ nay có thể dùng kiệu trong cung.

Đại hoàng tử cũng nhớ rõ, chỉ cần ra cửa, liền có nhuyễn kiệu đi theo, một chút cũng không sợ làm phật lòng hoàng đế.

Những chuyện như thế này có phải là thực sự trong sạch không, hai đứa trẻ, chịu thua thiệt, ngay cả việc thẩm tra xem rốt cuộc là do tự nhiên hay con người gây ra cũng không có, đành phải một mực chịu đựng.

Lục Chất hơi nhíu mày, rất nhiều chuyện cũ dơ bẩn hiện lên trong đầu.

Hắn nhớ đến Lục Lân mang theo cái chân có tật cùng hắn đi đến Hối Tín viện, cùng ngủ với hắn trong một điện, lại mang theo cái chân có tật đó đi cùng hắn qua bao nhiêu mùa xuân hạ thu đông. Còn nhớ lúc hôn sự của Lục Lân được quyết định, là một thứ nữ được nuôi dưỡng dưới tay chính thê trong một đại gia tộc sa sút, đêm đó, hai huynh đệ ngồi cùng với nhau, Lục Lân hơi cúi đầu, đáy mặt lạnh băng, trầm mặc nửa đêm, cuối cùng chỉ nói Lục Chất một câu: “Mấy người huynh đệ chúng ta, chỉ còn lại ngươi.”, trong lòng hắn lại bắt đầu lạnh.

Hôm đó hắn nhìn gã sai vặt khoác áo khoác lên người Lục Lân, sau đó đỡ hắn lên nhuyễn kiệu, xe ngựa đi càng lúc càng xa, đến lúc hoàn toàn khuất dáng, Nghiêm Dụ An mới khẽ gọi hắn: “Điện hạ…”

Sau ngày đó, Lục Chất bắt đầu tiết kiệm hơn, mỗi ngày đều theo như giờ của Hối Tín viện, giờ Mão vào giờ Thân ra, thậm chí so với lúc ở Hối Tín viện còn nghiêm khắc hơn với bản thân mình.

Ngày hôm qua bận dỗ tiểu hoa yêu làm nũng, đã lười một ngày, Lục Chất không dám tiếp tục lười biếng nữa. Đến thư phòng liền cho mấy tiểu thái giám toàn bộ lui ra, chỉ còn lại một mình Nghiêm Dụ An cố gắng đè nén cảm giác tồn tại của mình xuống số không đứng trong góc phòng.

Thực ra Lục Chất còn có một chút tính bảo thủ ngoan cố trong người.

Ví dụ như khi còn rất nhỏ, thầy giáo dạy ở Hối Tín viện đã từng nói: Lúc học thì đứng là tốt nhất, có thể ngăn nóng nảy, ngăn lười biếng.

Nhưng hắn lại không có khả năng đi yêu cầu tất cả các hoàng tử trong Hối Tín viện đứng để nghe giảng được, nên câu nói kia cũng chỉ là thuận miệng thôi.

Thế nhưng Lục Chất lại nhớ kĩ những lời nói này. Từ đó về sau, ở thư phòng của mình, Lục Chất rất ít khi ngồi.

Dù là đọc sách, sắp thiệp, hay là vẽ tranh, hắn cũng đứng ở trước bàn.

Từ xưa tới nay, Lục Chất đều cho rằng, làm việc gì thì nên có dáng vẻ làm viêc ấy, muốn làm thì phải tâp trung toàn bộ tinh thần, tai nghe thật kĩ, mắt nhìn thật rõ, mới có hiệu quả.

Việc này kéo dài đến tận trưa, giờ Ngọ, mặt trời treo cao, trên tay Lục Chất còn nửa tờ giấy chưa viết xong. Nghiêm Dụ An cứng rắn đi đến, rót cho hắn một ly trà, đầu cúi thấp: “Điện hạ, ngài uống ngụm nước cho đỡ khát.”

” Ừm.” Ánh mắt Lục Chất vẫn còn đặt trên trang giấy, hắn nghe Nghiêm Dụ An nói như vậy mới cảm thấy khát, đặt bút xuống nhận lấy ly trà, uống cạn, liền hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Thưa điện hạ, vừa mới đến trưa.”

Buổi trưa… Lục Chất kinh ngạc nghĩ, “Tiểu hoa yêu kia có thể ngủ lâu như vậy sao?”

Nhưng cũng chỉ thoáng qua như vậy, đứng hai tiếng, Lục Chất cũng cảm thấy có chút mệt. Hắn đi qua đi lại bên cạnh bàn đọc sách mấy vòng mới cảm thấy đùi không còn cứng như vừa rồi.

Nghiêm Dụ An thấy sắc mặt Lục Chất rất thoải mái, là một thời điểm tốt để khuyên can, liền cúi người thấp hơn một chút, cung kính nói: “Điện hạ, tội lão nô đáng chết vạn lần, nói lời không nên nói. Đọc sách mệt mỏi, thân thể ngài vô cùng tôn quý, ngàn vạn lần phải giữ gìn a.”

Nghe vậy, Lục Chất đang đi đi lại lại liếc mắt nhìn Nghiêm Dụ An, cười nói: “Cái này không đủ để chết vạn lần đâu. Ta đã làm gì ngươi chưa? Nói chuyện gì cũng nơm nớp lo sợ.”

Nghiêm Dụ An vẫn nói: “Nô tài đáng chết vạn lần.”

Lục Chất khoát tay, nói: “Dù không phải đến Hối Tín viện nữa, ta vẫn cần phải trau dồi tri thức.”

Mấy năm nay Hối Tín viên càng ngày càng đông, hoàng tử càng ngày càng nhiều, mấy hoàng tử tuổi còn nhỏ, còn chưa tự mình ăn cơm uống nước được, đã bị đưa vào Hối Tín viện đọc sách.

Các phi tần trong hậu cung, không biết cách dạy con trai của mình, ngược lại việc mắt đi mày lại, thể hiện với hoàng đế, một người so với một người càng tinh tường hơn.

Thái tử ở Đông cung, có thái phó chuyên giảng bài cho hắn.

Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử ra cung xây phủ, trong Hối Tín viện, Lục Chất là lớn nhất. Trừ người luôn nhìn chằm chằm hắn cùng kẻ thù của hắn, Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử ra, còn lại đều là đám con nít còn chưa mọc đủ răng, hoàng đế biết đến việc này nhưng không hề lên tiếng, cũng thể hiện sư bất mãn với việc Lục Chất chậm chạp không chịu thành hôn.

Lục Chất vô cùng phiền lòng, dứt khoát gióng trống khua chiêng giả bệnh lúc đầu năm, không hề tránh né gọi thái y đến, ngay cả thái hậu cũng phái Đại ma ma đến thăm bệnh.

Thái hậu còn để ý đến, Hoàng đế cũng không thể giả bộ không biết, chẳng qua việc hoàng đế long thể tôn quý, quan tâm hoàng tử của mình, cũng chỉ là gọi hoàng tử đến ngự thư phòng để hỏi han.

Trời lạnh như vậy, chỗ ở của hoàng tử cách ngự thư phòng xa như vậy, lại không thể ngồi kiệu trong cung, may mà người cũng không thực sự có bệnh gì, chứ nếu không đi đi lại lại hai lần như vậy, người chắc cũng sẽ hỏng luôn.

Thế nhưng dù sao đây cũng là thánh ân, sau khi thái giám truyền lời, trên dưới Cảnh Phúc điện tràn đầy không khí vui tươi, tựa như được cái thánh chỉ này thổi thêm sức sống.

Ngay cả Bảo Châu cũng vô cùng vui mừng, lúc phuc vụ Lục Chất thay quần áo cười híp mắt, mặc cho Lục Chất toàn quần áo mới, trước khi ra cửa còn khoác cho Lục Chất một bộ bằng sợi tơ tằm đen thêu hoa văn chìm hình hạc đã lâu không mặc.

Lục Chất cũng không từ chối ý tốt của Bảo Châu.

Cũng may hắn còn có tinh thần mặc quần áo, bởi vì hoàng đế hỏi han cũng nhanh, cũng không đem thời gian cho một mình Lục Chất. Lúc hắn đến, Lục hoàng tử Lục Thanh đã đến trước, Lục Chất đứng ngoài cửa đợi Đại thái giám vào truyền lời, đã nghe thấy tiếng trò chuyện vui vẻ ở bên trong, hoàng đế thậm chí còn cười to mấy tiếng.

Khó có lúc hoàng đế nhìn thấy vẫn còn nét mặt tươi cười, vẻ mặt ôn hòa hỏi mấy câu về bệnh tình, uống thuốc gì. Lục Chất đáp từng cái một, hoàng đế nghe xong nói với Lục Thanh: “Cái chuyện xui xẻo này, thế Nội Vụ phủ liền giao cho ngươi đi. Ngươi thấy đó, lão Đại và lão Tam đã ra ngoài cung, Tứ ca của ngươi vào mùa đông lại yếu. Chuyện này giao vào trong tay ngươi, nhớ làm thật cẩn thận, đừng chọc ra chuyện gì.”

Lục Thanh lập tức đoan đoan chính chính quỳ xuống, nói: “Xin phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định sẽ tận lực, không khiến phụ hoàng phải thất vọng.”

Lục Chất vẻ mặt ung dung đứng bên cạnh, nghe thấy hoàng đế nói vậy, mỉm cười nhìn Lục Thanh đang quỳ xuống, một hình ảnh huynh hữu đệ cung đầy thân thiết.

Chuyện ngày hôm qua ở Ngự thư phòng, sáng nay Nghiêm Dụ An mới biết.

Hoàng đế khiến cho Lục Chất gặp phải chuyện như vậy, tối hôm qua lúc về tuy Lục Chất không tỏ vẻ gì, nhưng hôm nay hắn cũng phục vụ cẩn thận hơn, sợ chọc phải tổ ong vò vẽ.