Chương 9

Nhưng từ sau khi cậu biến hình, mặc dù có thể chạm vào Lục Chất, nhưng buổi tối lại cách quá xa. Nơi cậu ở, cái gì gì đó Lưu Xuân đình, cách thư phòng của Lục Chất cả nửa cái vương phủ, trong lòng Tử Dung cực kì không thích.“Không vui?” Lần này không đợi Tử Dung nói, Lục Chất liền bảo: “Nói muốn ngươi đi ngủ ngươi liền mất hứng?”

Tử Dung không dám nói nguyên nhân, chỉ nhỏ giọng nói: “Ngươi nói sẽ ôm ta nhiều hơn một chút.”

Lục Chất đáp: “Được rồi, chờ lát nữa ôm ngươi qua.”

Tử Dung mới miễn cưỡng vui lên một chút. Thời gian ở cùng Lục Chất luôn trôi qua rất nhanh. Giống như một giây trước còn nằm trong ngực Lục Chất, bây giờ cậu đã nằm trong ổ chăn ở Lưu Xuân đình.

“Nhắm mắt lại, ngủ đi.”

Lục Chất đứng bên giường cậu, đắp chăn thật kĩ cho cậu, lại nhét cái tay đang để bên ngoài vào trong chăn, nói: “Bên ngoài có người canh gác, có chuyện gì liền kêu lên. Không sợ, được không?”

Tử Dung gật gật đầu, Lục Chất lại đứng nhìn cậu một lúc, cuối cùng thổi tắt nến trên đầu giường. Tử Dung theo động tác của hắn quay đầu vào trong, cây nến tắt đi, trong bóng tối, Lục Chất thấp giọng cười: “Bông hoa xấu xa, tối nay ngươi vừa trộm cái gì của ta?”

Mặt Tử Dung bỗng dưng nóng lên, ấp úng nói: “Ngươi, chính ngươi đưa cho ta, ngươi đang cầm, lại, lại buông ra…”

Lục Chất không nói lời nào, Tử Dung không chịu nổi cảnh này, một lúc sau liền đưa tay ra từ trong chăn, lắc lắc tay đưa về phía Lục Chất: “…Vậy thì ta trả cho ngươi là được rồi mà.”

Lục Chất sờ sờ trán cậu, nói: “Được rồi, cho ngươi. Ngoan ngoãn ngủ đi, cái này coi như là lễ vật.”

“Lễ vật sao?” Trong thanh âm của Tử Dung mang theo một chút xin lỗi, Lục Chất ừ một tiếng, thời điểm muốn xoay người đi ra, Tử Dung bỗng kéo tay hắn lại từ phía sau, buông ra rất nhanh, nói: “Ta cũng có lễ vật cho ngươi.”

Tim Lục Chất đập loạn lên, hắn không quay đầu lại, mà đi thẳng ra khỏi phòng Tử Dung. Mượn ánh trăng nhìn vào, nằm trong lòng bàn tay, là một mảnh cánh hoa ngọc lan tím rất nhỏ, một cơn gió thoảng qua khiến nó hơi động đậy, chóp mũi như ngửi được một mùi hương thoang thoảng thoáng qua.

Vừa qua canh ba, một góc trời phía trên hoàng thành vẫn còn điểm vài ngôi sao, Lục Chất đã tỉnh giấc.

Người canh giữ ngoài của phong nghe thấy động tĩnh bên trong, lập tức nhẹ nhàng gõ cửa, cung kính nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ, người đã dậy rồi ạ?”

Lục Chất xoa xoa chân mày, ừ một tiếng, mấy cung nữ bê quần áo cùng dụng cụ rửa mặt liền nối đuôi nhau vào.

Tiểu thái giám thắp sáng từng cây từng cây nến từ bên trong đến bên ngoài điện, chỉ qua một thời gian ngắn, tẩm điện cùng với Lục Chất, đều bừng tỉnh từ giấc ngủ say.

Một vùng lửa khói lay động, ấm áp.

Bảo Châu trước tiên đem đôi giày để ở cạnh giường hơ trên lư hương cho ấm, sau đó mới đưa tay buộc tấm màn trên giường Lục Chất lên.

Chờ đến khi hai tiểu nha đầu đi giày cho hắn xong, Lục Chất đã hoàn toàn thanh tỉnh, đứng dậy để người hầu mặc quần áo cho mình, vừa hỏi Bảo Châu đang nửa quỳ chỉnh lại vạt áo cho mình: “Tối hôm qua Tử Dung ngủ có ngon không? Không phát sốt chứ?”

Bảo Châu vội vàng quỳ xuống thưa: “Thưa điện hạ, tiểu công tử ngủ rất ngon, trước khi đến nô tì vừa đi xem qua, trong một lúc nữa công tử sẽ không tỉnh, có thể sẽ ngủ đến giờ Tỵ. Ban đêm nô tì có vào xem hai lần, công tử không phát sốt, chăn cũng đắp kín.”

Lục Chất gật đầu, phân phó: “Nếu hắn tỉnh còn đòi người, thì dẫn hắn đến thư phòng.”

Nói xong liền đi ra ngoài phòng ăn điểm tâm.

Nghiêm Dụ An đứng ở một bên, lúc Lục Chất suy nghĩ thất thần, liền gắp cho hắn chút thức ăn. Lục Chất luôn luôn dậy sớm, lại không muốn ăn gì nhiều, đồ ăn sáng luôn rất thanh đạm. Nếu còn tiếp tục giảm nữa, vậy thì nô tài bọn họ thực sự là tội đáng chết vạn lần.

Mặc dù Lục Chất cáo bệnh, là có hai phần diễn trò với hoàng đế, nhưng sắc mặt mấy ngày nay của hắn thực sự không dễ nhìn chút nào.

Nghiêm Dụ An thấy hắn chưa động đũa chút nào liền muốn đứng dậy, không thể không khuyên: “Điện hạ…Điện hạ gần đây ăn rất ít, người ta nói xuân ô thu đống, ăn uống cũng như vậy. Mùa xuân ổn định thân thể, mới có thể thoải mái qua một năm điện hạ à.”

Lục Chất uống thêm một nửa ngụm trà, đứng lên nói: “Không có việc gì, ngươi lưu lại đi, đến giờ ngọ thì mang qua Lưu Xuân đình.”

Nghiêm Dụ An không thể làm gì khác hơn ngoài việc khom người đáp ứng, lại đi theo sau lưng Lục Chất đến thư phòng.

Ngày mười lăm tháng giêng, trong cung tổ chức yến tiệc.

Sau đó Đại hoàng tử cố ý đi một chuyến đến Cảnh Phúc điện, dặn dò Lục Chất, tuy hắn cáo bệnh không đến Hối Tín viện, nhưng ôn sách luyện chữ lại không được sao nhãng.

Lục Chất nhớ, lúc đó Lục Lân còn lấy cái danh đại ca hắn ít khi dùng ra với mình, nói: “Vào sinh nhật của cô mẫu, phụ hoàng nhất định sẽ cho ngươi ra cung xây phủ. Đến lúc đó nhớ tới chỗ của Bổn cung một chuyến, ta muốn hỏi chuyện ngươi.”

Lục Chất luôn miệng đáp dạ, đưa hắn một đường đến Cảnh Phúc điện.

Trời đông giá rét, Lục Lân không mang theo Vương phi của mình, chỉ có một đám sai vặt đi theo, cùng một chiếc nhuyễn kiệu tinh xảo vốn không nên xuất hiện trong cung.