Chương 13

Tiểu hoa yêu chọc người đau lòng kia, ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện gì.Vòng qua tấm bình phong khắc họa, hắn nhìn thấy Tử Dung y phục chỉnh tề, trên đầu còn có một chỏm tóc vểnh lên, không mang giày, lộ ra bên ngoài hai cái chân phấn phấn nộn nộn.

Y phục trên người chỉnh tề, nhưng trên mặt lại là một đống hỗn loạn.

Cặp mắt to tròn đen láy kia bị nước mắt rửa qua, sưng phồng lên, môi cũng không khống chế được mà run rẩy, nhưng lại bị chủ nhân cưỡng ép, cong lên thành một nụ cười.

Nụ cười đó khiến cho trong lòng Lục Chất như bị vật gì đó chọc vào, giống như bị kiến cắn một cái, không quá đau, nhưng lại tạo lên một gợn sóng, từ từ khuếch tán càng ngày càng rộng, qua một lúc vẫn chưa biến mất.

Tử Dung không thể nói ra được cảm xúc của mình, trái tim của cậu vốn đang bị sợ hãi lấp đầy, đến khi nhìn thấy Lục Chất, lại bị nhét thêm vào rất nhiều vui mừng. Quá nhiều cảm xúc trướng lên, lan từ trong lòng lên đến mắt, tích tụ lại thành hơi nước, khiến cậu không nhịn được, rơi nước mắt.

Lục Chất rốt cuộc không nhìn nổi, trong lòng tràn đầy tự trách, sải bước thật dài về phía Tử Dung, muốn ôm cậu vào lòng. Thế nhưng không ngờ, Tử Dung lại theo bản năng, có chút sợ hãi rụt người vào trong, cúi đầu xuống thật nhanh, muốn che dấu đi sự thật rằng mình đang khóc, khàn giọng gọi hắn một tiếng: "...Điện hạ."

Tiếng điện hạ này khiến cho Lục Chất nhăn mày. Những ngày bị sốt, tiểu hoa yêu giống như chim sợ cành cong, dường như trong Lưu Xuân đình, chỉ cần tùy tiện là ai, là thứ gì đều có thể hù dọa cậu. Chỉ có đối với Lục Chất, cậu mới yên tĩnh hơn, ỷ lại hơn một chút, tuy vậy cũng phải tùy thời, ngọn nến trên đầu giường lung lay, cậu liền chui thẳng vào trong ngực Lục Chất, dùng hết sức rúc vào trong đó. Thế nhưng khi có người khác, cậu ngay cả nhúc nhích một chút cũng không dám nhích đến gần Lục Chất, rất sợ hãi.

Vừa mới vô cùng cẩn thận nuôi nấng, mới dưỡng ra một chút hoạt bát, ngay cả lá gan cũng lớn hơn, tối hôm qua còn dám trộm đồ của mình, vì sao chỉ mới không để mắt đến có nửa ngày, đã trở về nguyên dạng rồi?

Lục Chất thật sự là giận quá hóa cười, được lắm, bây giờ trong Cảnh Phúc điện, cung nhân cũng có thể sai khiến chủ tử rồi.

Sắc mặt Lục Chất như thường, hai tay đưa ra, nhanh chóng đè xuống tiểu hoa yêu đang lùi về phía sau, ôm lại, nâng eo cậu lên, cho cậu ngồi trên người mình.

Thế nhưng ánh mắt của tiểu hoa yêu lại luôn né tránh hắn, căn bản không dám nhìn vào hắn, trong miệng lại luôn nói: “Điện hạ, điện hạ…”

Thanh âm nhỏ đến đáng thương, mang theo sợ hãi, còn hơi run rẩy.

Lục Chất bị cảm giác ê ẩm trong lòng khiến cho nóng nảy, cố sức áp chế sự nóng giận, chuyên tâm giải quyết tiểu hoa yêu trong lòng.

Hắn tận lực khiến cho sắc mặt mình nhu hòa hơn, nắm lấy cằm Tử Dung, khiến cho cậu quay mặt lại nhìn mình, ôn tồn an ủi: “Được rồi, là ta tới muộn, ta sai rồi. Để bồi tội, ta cho ngươi đánh ta, được không?”

Tử Dung nước mắt rưng rưng nhìn hắn, bị hắn nắm cằm, không tiếp tục gọi điện hạ nữa, hai cánh môi run lên. Chóp mũi đỏ lên cố gắng hít hít, run rẩy trong l*иg ngực Lục Chất, khiến cho ý muốn bảo vệ của Lục Chất lớn hơn, cũng khiến cho ngọn lửa hung bạo trong lòng hắn ngày càng mãnh liệt.

Tuy vậy, hắn không hề thể hiện sự hung bạo đó ra ngoài, mà lại điều chỉnh sắc mặt sao cho càng thêm ôn hòa hơn. Hơi chuyển động tác, Lục Chất ôm Tử Dung ngồi lên trên giường, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa đuôi mắt Tử Dung, nhìn cậu, dịu giọng nói: “Ta đối xử với ngươi không tốt sao?”

Tử Dung lắc đầu.

Lục Chất lại hỏi: “Vậy ta có đánh ngươi không?”

Tử Dung lại dùng sức lắc đầu.

Thấy vậy, Lục Chất liền làm ra bộ dáng hết sức bi thương, hiu quạnh, giống như vô cùng đau lòng, nói với Tử Dung: “Vậy vì sao Tử Dung lại làm vậy với ta? Không muốn nhìn thấy ta, cũng không cho ta ôm, chả lẽ ngươi…. Ngươi thấy ta phiền lắm sao?”

Lúc này trong đầu Tử Dung làm gì còn nhớ tới lời người khác nói nữa, chỉ biết trơ mắt lắc đầu nhìn Lục Chất.

Túi khóc nhỏ này, làm cái gì cũng chọc người đau lòng a, cái động tác lắc đầu xong lại khóc này, làm Lục Chất suýt chút nữa không nhịn được…

Tử Dung đã gấp đến nỗi không nhớ nổi cái gì, chỉ có thể ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Lục Chất, bên trong tất cả đều là ỷ lại cũng yêu thích, Lục Chất làm sao lại không nhìn ra đây.

Tuy vậy, hắn lại tiếp tục giả vờ đau lòng: “Mà thôi. Ta đợi ở thư phòng từ sáng đến trưa, chờ Dung Dung đến tìm ta, không đợi được ngươi đến, ta liền tự mình sang. Thế nhưng Dung Dung lại không chịu gặp ta, vậy ta còn…”

“Không phải!” Tử Dung kêu lên một tiếng đầy nghẹn ngào, sau đó lại giảm thanh âm xuống, tự mình lẩm bẩm nói: “Không phải không phải không phải không phải không phải mà………”

Mà Lục Chất, sau khi thấy cậu rốt cuộc cũng chịu mở miệng, mới dừng hành vi bắt nạt của mình lại, lấy tay vỗ vỗ lưng người trong lòng mấy cái, giúp cậu thuận khí.

“Không phải vậy…” Đầu Tử Dung vẫn còn đang quay mòng mòng, vì sao vốn là do Lục Chất bận việc không đến gặp mình, tự nhiên lại thành mình không đi tìm Lục Chất rồi.