Chương 14

Tiếng vang thanh thúy vang lên, Bùi Nam da thịt non nớt, Tề Tịnh Tịnh làm móng tay, móng tay vừa nhọn vừa dài, một cái tát này không chỉ khiến gò má của cậu mà còn sưng lên, bị cắt rách da thịt, lưu lại hai ba vết xước thật nhỏ, dần dần chảy ra vết máu màu đỏ.

Thấy máu, Tề Tịnh Tịnh tức giận thoáng dừng một chút, rất nhanh lại cao giọng kêu lên, "A Trung! A Trung đâu?"

Mẹ Hoa yếu ớt nói: "a trung bị ngã nằm viện rồi."

Cô lật túi xách đi lấy điện thoại di động, Bùi Nam hoảng sợ, đau đớn còn không có trở lại, đã bị sợ hãi cực lớn tập kích.

Khu ổ chuột lộn xộn, nhà sàn chật hẹp tối tăm, mùa đông lọt gió, mùa hè lọt mưa, bánh mì vừa khô vừa cứng khó nuốt, nước đυ.c ngầu mang theo bùn đất, còn có người đàn ông có nụ cười đáng khinh ghê tởm... Từng chút xuất hiện trong đầu cậu, khiến cả người cậu không rét mà run.

Không được! Cậu tuyệt đối không thể trở lại nơi đó!

Tề Tịnh Tịnh đã bấm số điện thoại, hổn hển nói gì đó với đối phương. Cảnh vệ rất nhanh sẽ tới, sẽ đem Bùi Nam bắt lấy, sau đó đem cậu đuổi về khu ổ chuột.....

Bùi Nam gấp đến độ rơi nước mắt, tại một khắc hỗn loạn nhất kia, thân thể của cậu bắt đầu động trước đầu óc, cướp cửa, liều mạng chạy ra ngoài.

"Không thể bị bảo vệ bắt được! Tuyệt đối không thể bị bọn họ bắt được!"

Cậu muốn trốn đi trốn đi, cho đến khi Tề Phong Bắc trở về. Hắn đáp ứng giữ cậu lại một tháng, hơn nữa đây còn chưa phải kỳ hạn cuối cùng, hắn nói lời giữ lời, nhất định sẽ không đưa mình đi vào lúc này. Cho nên chỉ cần cậu trốn đến Tề Phong Bắc trở về là tốt rồi...

Giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, Bùi Nam liều mạng chạy liều mạng trốn, thấy có bóng người liền tựa như chim sợ cành cong, cuối cùng dứt khoát chạy lên núi.

Giữa sườn núi là khu biệt thự, đỉnh núi là khu nghỉ dưỡng tự xây dựng, có không ít người mỗi ngày đều leo núi rèn luyện thân thể. Nhưng ngọn núi lớn như vậy, luôn luôn có chỗ rừng rậm mà người bình thường sẽ không đến, Bùi Nam liền liều mạng chạy về phía những nơi đó, quần áo bị rạch nát cánh tay cũng không dám dừng lại, thẳng đến khi trái tim giống như chịu không nổi mới ngừng lại.

Ngồi dưới đất thở hổn hển nửa ngày mới thở đều hơi thở, Bùi Nam cúi đầu nhìn thấy chật vật trên người, càng nhìn càng cảm thấy chua xót, nước mắt lại nhịn không được rơi xuống.

Cậu rất thích khóc, một năm này khóc nước mắt so với mười sáu năm trước cộng lại còn nhiều hơn. Ủy khuất cũng khóc, thương tâm cũng khóc, đau cũng khóc, đói bụng cũng khóc. Cậu kỳ thật rất nhiều lúc cũng không rõ mình rốt cuộc làm sai là cái gì, lúc mẹ còn sống cậu còn có thể giận chó đánh mèo bới mẹ, oán giận mẹ mù, oán giận mẹ không biết tốt xấu, cứ như có thể tự mình giải quyết một chút.

Cho đến khi nhìn thấy thi thể của mẹ được khiêng ra ngoài, oán niệm của cậu đối với mẹ liền buộc phải dừng lại.

Cậu kỳ thật không dám nghĩ, nguyên nhân mẹ tự sát, có phải do cậu đổ thêm dầu vào lửa, có do cậu phát tiết những cảm xúc tiêu cực kia dẫn đến mẹ hoàn toàn sụp đổ.

Cậu đã từng cũng không dám suy nghĩ, mình có phải cuối cùng cũng sẽ đi lên con đường tương tự hay không.

Nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy, mẹ giống như đang vẫy tay với mình.

Liền giống như cậu sinh ra vốn đã là sai lầm, cậu nguyên bản không nên tồn tại ở trên thế giới này, và giờ có vẻ như đã đến lúc phải chấm dứt sai lầm.

Không ai mở rộng bàn tay cứu rỗi cho cậu.

Bùi Nam khóc nức nở, không dám khóc quá lớn tiếng, sợ dẫn người tới, cũng chỉ dám cắn môi khóc, môi cắn đau lại khóc lợi hại hơn. Cậu khóc đến đôi mắt vừa khô vừa chát, nước mắt giống như chảy không ra mới dần dần ngừng lại, vết thương trên người lại tràn ngập ra đau đớn, má bị đánh một cái cũng rất đau.

"Ba sẽ đến tìm cậu chứ? Cậu còn có cơ hội không?"

Bùi Nam đầu óc choáng váng nghĩ mãi mà không rõ, cậu rất hy vọng mình lạc quan một chút, nhưng lại biết hiện thực tàn khốc.

Cậu hiểu được, so với chú Trung hoặc là Tề Tịnh Tịnh, Tề Phong Bắc càng không muốn nhìn cậu xuất hiện ở trước mặt mình. Sự tồn tại của cậu đại biểu cho quá khứ sỉ nhục của Tề Phong Bắc, người đàn ông này có sự kiêu ngạo của chính mình, hắn là truyền kỳ trong thương mại, là đối tượng người người khen ngợi cực kỳ hâm mộ.

Nhưng sự tồn tại của cậu giống như đang ghi lại sự sỉ nhục của Tề Phong Bắc.

"Hắn có thể càng hy vọng mình cứ như vậy biến mất đi..." Bùi Nam ôm đầu gối, trong cổ họng lại một trận nghẹn ngào.

Hắn khẳng định sẽ không tới tìm cậu..... Đổi lại là cậu ,cậu cũng sẽ không tìm......