Chương 15

Ngọn lửa hy vọng càng lúc càng nhỏ, về sau Bùi Nam bắt đầu tưởng tượng cái chết.

Treo cổ có thể chỉ mất ba phút là kết thúc cuộc sống, mà nhảy lầu có thể chỉ cần một phút.

Bùi Nam ngẩng đầu nhìn cái cây trên đỉnh đầu, cái cây kia giống như trong lúc bất chợt rủ xuống một sợi dây thừng, hấp dẫn cậu đem cổ đặt ở phía trên, làm cho cả người cậu nổi lên một trận da gà. Cậu sợ tới mức hàm răng đều muốn run lên, nhìn kỹ lại, cây vẫn là cây, trên cây cái gì cũng không có.

"Ba phút... Một phút... Vẫn là một phút thì tốt hơn." Bùi Nam lại rất nghiêm túc so sánh, cuối cùng đứng lên đi về phía đỉnh núi.

Ngọn núi này cậu đã từng leo qua, biết nơi nào có vách núi. Vách núi rất cao, phía dưới một mảnh xanh ngắt, nhảy xuống ngay cả thi thể cũng rất khó tìm.

Bùi Nam bắt đầu dùng một ít đề tài nhẹ nhàng để cổ vũ bản thân. "Bất quá nếu như cây quá nhiều, cậu ngã ở trên cây bị cản một chút lại ngã xuống, khả năng liền ngã không chết, biến thành gãy tay hoặc là gãy chân, sau đó phía dưới nói không chừng có sói hoặc là dã thú khác, cậu trốn lại trốn không thoát, chết cũng không chết được, nhìn nó đến đem cậu gặm đi...... A...... Thật thảm......"

Bùi Nam cười rộ lên, hai chân bắt đầu run rẩy.

Leo được một nửa, Bùi Nam rốt cục bị tưởng tượng của mình hoàn toàn dọa sợ, hai chân mềm nhũn đi không nổi, liền lại yên tâm thoải mái ngồi xuống, tựa vào một thân cây.

"Chờ một chút được rồi, nếu như hắn không tới tìm cậu, cậu liền nhảy xuống..."

Như là cho mình một cái hoãn hình phạt,

Bùi Nam cả người buông lỏng xuống.

Ánh mặt trời cực nóng, nhiệt độ trong biệt thự vẫn rất nóng, nhưng ở trong khu rừng rậm rạp này lại có cảm giác vừa phải. Có chút ánh sáng từ khe hở phiến lá chiếu xuống, rơi trên bãi cỏ, tạo thành vô số hoa văn làm cho người ta liên tưởng vô số. Bùi Nam nhìn chằm chằm rồi mệt mỏi nhắm mắt lại.

Một giấc ngủ này cũng không sợ hãi, nhưng cũng không quá thực, bởi vì các nơi trên người luôn nổi lên đau đớn thật nhỏ, giống như kim châm. Cũng không biết ngủ bao lâu, chờ khi cậu tỉnh lại, ánh sáng trên mặt đất đã biến mất, trong rừng rậm cũng trở nên mờ mịt.

Không ai tìm đến, bên tai chỉ có thể nghe được tiếng gió xào xạc, rất nhỏ.

Cậu thật sự hoàn toàn bị bỏ rơi.

Trong bụng truyền đến tiếng kêu đói, Bùi Nam nếm qua tư vị đói khát, biết đói quá sẽ choáng váng hoa mắt thậm chí sinh ra ảo giác.

"Bị chết đói thật thống khổ, hơn nữa thời gian rất dài, còn không bằng đi nhảy vách núi." Bùi Nam sợ nhất đau, cho nên dùng cái này chống đỡ chính mình đứng lên tiếp tục đi lên. Sợ hãi trong lòng cậu bị phóng đại, nhưng dường như khi nó đạt đến mức tối đa, cả người sẽ rơi vào trạng thái hôn mê, thậm chí cậu cũng không nhận ra cơn đau, cơ thể sẽ giống như một thây ma.

Loại trạng thái này làm cho cậu tăng nhanh tốc độ, xuyên qua rừng rậm sau tìm được một cái đường nhỏ, sau đó bước lên bậc thang mà lên.

Buổi tối sẽ không có người leo núi, người leo núi ban ngày vào khoảng thời gian này cũng đi xuống, cho nên Bùi Nam dọc đường không gặp người nào.

Sắc trời càng ngày càng tối, Bùi Nam đi một đoạn đường dài đi lên, bước chân cũng không cảm thấy nặng, cũng không cảm thấy mệt mỏi, cậu có đôi khi thậm chí hoài nghi chính mình kỳ thật đã chết, chỉ là linh hồn đang lên đường mà thôi.

Mục tiêu càng ngày càng gần, khi sắp bước lên bậc thang cuối cùng, Bùi Nam mới hoảng hốt phát hiện nơi này không hề tối..

Trên sân thượng rộng rãi có một ngọn đèn, mà dưới ánh đèn có rất nhiều bóng người đứng ở đó. Trong đó nổi bật nhất một người, bộ dạng vừa cao vừa anh tuấn, chính là Tề Phong Bắc nhiều ngày không có nhà.