Chương 6: Dáng người của baba

Edit: Anh Tử

06/07/2023

------------------------------------------

“Công việc” ngày hôm nay của cậu cũng coi như đã xong, nhưng vì bị Tề Phong Bắc mắng, cho nên trước khi đi ngủ Bùi Nam không ngừng tự cổ vũ chính mình, ngày mai cậu nhất định sẽ làm việc thật tốt, vì chỉ có như vậy cậu mới có thể được ở lại.

Mà ngày mai cậu phải gọi Tề Phong Bắc rời giường, nên Bùi Nam đã đặt báo thức cho mình lúc sáu giờ, đồng hồ báo thức này là cậu tìm được từ trong nhà kho.

Nhưng đợi đến khi thức dậy, cậu có chút bối rối.

Kim giờ đã chỉ về số tám, trời bên ngoài cũng rất sáng, ánh mặt trời vàng chói chiếu vào phòng, vương trên giường cậu.

Chẳng trách vừa rồi cậu cảm thấy hơi nóng.

Cậu dậy muộn rồi!

Bùi Nam bối rối một lúc sau đó liền nhanh chóng bò dậy đánh răng rửa mặt, thậm chí vì quá nóng vội cậu còn quên không thay quần áo đã gấp gáp chạy lên lầu, trên đường mẹ Hoa gọi cậu cũng không kịp trả lời. Cậu vội vội vàng vàng mở cửa phòng ngủ của Tề Phong Bắc, khi nhìn thấy trên giường không có ai, Bùi Nam có chút ngạc nhiên, đúng lúc cậu đang hoảng loạn, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.

Bốn mắt nhìn nhau, Bùi Nam ngơ ngác mà nhìn đối phương, một lúc sau mới lộ ra nụ cười lúng túng nói, "Baba, người dậy rồi ạ... Con vốn muốn tới gọi người dậy... Con xin lỗi ạ..." Giọng cậu nhỏ dần, tầm mắt lại không nhịn được nhìn hắn, trong lòng có chút kinh ngạc.

Tề Phong Bắc vậy mà không đeo kính, hắn vừa mới bước ra từ trong phòng tắm, cả người toàn hơi nước, trừ phần eo trở xuống quấn khăn tắm còn lại đều trần như nhuộng, tóc tai ướt đến nhỏ giọt. Làn da Tề Phong Bắc cũng khá trắng, mặc dù không phải kiểu trắng nõn như Bùi Nam, nhưng cũng coi như thiên về trắng. Những lúc hắn mặc vest hay áo sơ mi đều nhìn không ra dáng người hoàn chỉnh, sau khi cởϊ qυầи áo Bùi Nam mới phát hiện ra trên người hắn có cơ bắp, cơ bụng săn chắc cùng với đôi chân dài…

Bùi Nam bất giác nhìn đến sững sờ, nhìn từ trên xuống dưới, khi thấy cặp chân dài kia cậu không hiểu sao lại làm ra động tác nuốt nước bọt, sau đó tầm mắt vô thức rơi xuống phần eo của hắn.

Rõ ràng chung sống với nhau mười sáu năm, cậu sao lại không biết baba mình có dáng người đẹp như vậy??

Ban đầu Bùi Nam có cảm giác vô cùng kỳ lạ đối với hắn, nhưng bây giờ dường như nó càng trở nên mãnh liệt hơn rất nhiều.

"Thu ánh mắt của cậu lại." Đêm qua Tề Phong Bắc mới mộng tưởng về cậu mà phát tiết một lần trong bồn tắm, giờ lại thấy Bùi Nam cứ nhìn chằm chằm vào hạ thân của mình dưới lớp khăn tắm, liền không nhịn được, sắc mặt trở nên khó coi, giọng điệu so với bình thường cũng lạnh lùng hơn rất nhiều.

Đến khi Bùi Nam phục hồi tinh thần lại, mặt đỏ bừng, vội vội vàng vàng quay đầu đi chỗ khác, vẫn không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Baba, tại sao sáng sớm người lại đi tắm?"

Tề Phong Bắc nói: "Vừa tập thể dục."

Bùi Nam hoàn toàn không biết hắn có thói quen tập thể dục buổi sáng, dù sao chính cậu cũng không có thói quen này. Trước đây cậu lười biếng, lại thích ngủ nướng, nếu không phải đi học thì sớm nhất chín giờ mới ngủ dậy, vì lý do này mà Bác Trung đã cằn nhằn cậu rất nhiều lần

"Baba mỗi ngày đều tập thể dục sao?"

"Ừ." Tề Phong Bắc đi tới tủ quần áo trước mặt, vốn muốn bảo cậu ra ngoài, thì Bùi Nam chạy lại đây, vừa ôm bộ quần áo đêm qua cậu đã chuẩn bị ra, vừa nịnh nọt cười với hắn,”Con đã chuẩn bị quần áo ngày hôm nay cho người, để con giúp người mặc."

Tề Phong Bắc cúi đầu nhìn vào khuôn mặt cậu, khi bắt gặp ánh mắt mong chờ của cậu, những mộng tưởng đêm qua lại hiện ra trước mắt hắn. Tề Phong Bắc có chút chán ghét chính mình, quay đầu đi nói "Không cần."

Bùi Nam vội vàng đáp: "Hiện tại đây là trách nhiệm của con, là việc con phải làm, Baba không cần khách khí với con." Lúc này cậu rất sợ sẽ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào, lại càng sợ Tề Phong Bắc thấy cậu vô dụng mà đuổi cậu đi, nên không đợi hắn từ chối cậu đã cầm lấy chiếc áo sơ mi mặc lên cho hắn, "Để con giúp người mặc quần áo, dù sao lúc trước hồi cấp ba con chơi trò thay đồ cho búp bê Barbie rất giỏi đó."

Tuy nhiên, Tề Phong Bắc cao hơn cậu rất nhiều, cậu phải kiễng chân lên mới có thể mặc quần áo cho hắn, cậu nắm lấy cổ tay hắn định đút vào ống tay áo. Tề Phong Bắc liền cau mày, nói "Tôi quen mặc quần trước." Khóe miệng hắn cười giễu cợt, "Cậu muốn mặc qυầи ɭóŧ cho tôi à?"

Bùi Nam còn tưởng rằng baba đang thử thách cậu, liền vội vàng nghiêm túc nói lớn: "Con có thể làm được!"

Tề Phong Bắc bị chọc cho tức cười, sắc mặt lạnh xuống, nói "Quay người."

"Ồ..." Đúng lúc này, áo sơ mi trên người hắn bị trượt xuống, Bùi Nam liền vội vàng đỡ lấy, sau đó đứng tại chỗ quay người ra sau. Rồi một cái tay lướt qua người cậu, mở cửa tủ quần áo, từ bên trong lấy ra một cái qυầи ɭóŧ màu đen, tiếng vải vóc vang lên, chiếc quần dài cũng bị đối phương cầm lấy, một lát sau, Bùi Nam liền nghe âm thanh kéo khóa quần.

Ý thức được đối phương đã mặc quần xong, Bùi Nam liền nhanh chóng quay người lại.

Lần này Tề Phong Bắc không có từ chối việc cậu tự ý mặc đồ cho hắn.

Bùi Nam trong lòng lập tức vui vẻ, sau khi giúp hắn mặc áo, lại giúp hắn cài cúc. Cậu có thói quen cài nút từ dưới lên, với khoảng cách gần như vậy, cậu càng thấy rõ cơ bụng đối phương, lơ đãng đếm đếm, quả nhiên có sáu múi cơ bụng.

Nó không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn đầy đặn, mà là kiểu cơ bụng săn chắc, cân đối, phần eo không một chút mỡ thừa. Trong ấn tượng của Bùi Nam, cậu hình như chưa từng thấy Tề Phong Bắc cởi trần. Hắn được gia đình giáo dục nghiêm khắc, ở trước mặt người khác luôn ăn mặc nghiêm túc chỉnh tề, khi ở nhà nhiều nhất cũng chỉ nới lỏng hai chiếc cúc trên và xắn tay áo sơ mi lên, hắn chưa bao giờ cởi trần mà đi qua đi lại.

Loại hành vi thô lỗ này, chỉ có ba ruột cậu mới làm.

Người đàn ông đó khi còn làm tài xế bề ngoài trông khá hào nhoáng, mặt mũi bảnh bao, nhưng khi về sống với nhau mới biết hắn ta luộm thuộm như thế nào. Hắn thích hút thuốc, thích cởi trần, dáng người kém, bằng tuổi Tề Phong Bắc nhưng quanh eo có một bụng mỡ khiến cậu thấy buồn nôn.

Mẹ cậu chắc chắn bị mù rồi, nếu không tại sao người đàn ông hoàn mỹ ngay trước mặt lại không muốn, lại còn vụиɠ ŧяộʍ với tên đàn ông vô dụng kia? Cuối cùng hại người hại mình.

Cái khuy áo rất nhỏ, ngón tay Bùi Nam vốn cũng không linh hoạt, cúc áo cài càng ngày càng chậm, ánh mắt gần như không rơi vào cái tay đang cài cúc áo của mình, mà không ngừng liếc nhìn cơ bụng của Tề Phong Bắc. Đến một khắc nào đó, cậu dường như chịu không nổi, hoặc là đơn giản quên mất mình phải làm gì, lòng bàn tay không nhịn được sờ lên cơ bụng săn chắc.

Thật cứng rắn, sờ rất thích nha!

Bùi Nam như là bị mê hoặc , lòng bàn tay cậu xoa đi xoa lại, thậm chí còn không nhịn được dùng ngón tay trỏ chọt chọt, cảm nhận độ cứng trên đó. Chờ đến khi cậu ý thức được có điểm không đúng mà ngẩng đầu lên, đã thấy được khuôn mặt đen sì của Tề Phong Bắc.

Ánh mắt hắn nặng trĩu, giọng nói hơi trầm đυ.c, "Sao, sờ thích quá nhỉ?"

Bùi Nam giật mình, hoảng sợ mà lắc đầu, lại như nghĩ tới điều gì, liền vội vàng gật đầu,lộ ra nụ cười nịnh nọt, nói "Dáng người baba rất đẹp! Thì ra người ngày nào cũng tập thể dục, nhờ vậy nên baba mới có thể duy trì được dáng người đẹp như vậy đúng không ạ?"

"Không thì sao?"

Bùi Nam vừa cười vừa nói, động tác trên tay nhanh hơn một chút, rốt cuộc cũng cài xong chiếc cúc cuối cùng.

Đến khi cậu mang thắt lưng ra, Tề Phong Bắc đã chỉnh vạt áo gọn gàng vào trong quần, Bùi Nam đang định giúp hắn đeo thắt lưng, thì bị Tề Phong Bắc ngăn lại, "Tôi tự làm." Hắn cau mày, như kìm nén điều gì đó, "Bây giờ cậu có thể ra ngoài."

Trông hắn có vẻ không ổn lắm, cho nên Bùi Nam cảm thấy lúc này mình không thể rời đi, "Tóc của người còn chưa khô hẳn, để con sấy khô giúp người."

"Không cần! Đi ra ngoài!" Tề Phong Bắc bình tĩnh hít sâu một hơi, "Sau này sáng sớm đừng vào!"

Bùi Nam sợ đến cả người run lên, một nỗi sợ hãi lớn dâng lên trong lòng cậu, vành mắt ngay lập tức không kìm được mà ửng đỏ. Cậu kinh ngạc nhìn Tề Phong Bắc, vô cùng đáng thương hỏi: "Baba muốn đuổi con đi sao?"

Nước mắt cậu tới quá nhanh, đến khi ánh mắt Tề Phong Bắc rơi xuống khuôn mặt cậu, trong mắt cậu đã chứa một giọt nước lớn như sắp rớt xuống, nó vừa có chút thuần khiết vừa có chút mê hoặc. Tề Phong Bắc chỉ cảm thấy bụng dưới càng nóng lên, vì không để đối phương phát hiện, Tề Phong Bắc quay đi, lạnh lùng nói: "Tạm thời không!"

Bùi Nam hừ một tiếng, hiển nhiên cái "tạm thời" này đối với cậu mà nói cũng không tốt hơn là "lập tức" là bao.. Cậu khóc nức nở nói: "Con sẽ làm việc thật chăm chỉ, con sẽ làm sẽ học hỏi bất cứ việc gì, baba, xin người đừng đuổi con đi..."

Tiếng khóc khiến Tề Phong Bắc vô cùng khó chịu, đúng hơn là vì tiếng khóc đó đã kí©h thí©ɧ một nơi khác trên người hắn, làm cho hắn càng buồn bực mất tập trung, hắn thì thào nói: "Ngậm miệng, đi ra ngoài! Nếu còn khóc, tôi lập tức đuổi cậu ngay bây giờ!"

Bùi Nam sợ đến hai mắt trợn tròn, che miệng lại khiến tiếng nức nở đột nhiên im bặt, một giây sau liền vội vã chạy ra ngoài.

Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, Tề Phong Bắc mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng hắn rất nhanh lại cau mày, nhìn xuống phần thân dưới đang căng phồng của mình, đôi mắt hắn đυ.c ngầu.

"Baba khó chiều quá, sao lúc trước con không biết baba lại nóng tính với hung dữ như vậy" Sau khi Tề Phong Bắc đến công ty, Bùi Nam cuối cùng cũng thả lỏng người, còn có thời gian rảnh ngồi ở nhà bếp vừa giúp gọt khoai tây vừa phàn nàn với mẹ Hoa.

Mẹ Hoa có chút buồn cười, bênh vực nói: "Ông chủ tính cách rất tốt, chưa từng nổi giận với mẹ, mỗi lần ăn cơm xong đều nói cảm ơn nữa, ông chủ được nuôi dạy rất tốt." Bà khẽ thở dài, không nhịn được trách móc, "Đều do mẹ ruột con không đúng." Vốn dĩ bà thường gọi Bùi Băng là "Phu nhân", nhưng từ một năm trước đến nay, ngôi nhà này đã không còn danh xưng ấy nữa.

Bùi Nam cũng hơi xấu hổ, "Là bà ấy không biết phân biệt tốt xấu, không biết nhìn người, rõ ràng Baba tốt như vậy, bà ấy lại..." Cậu thực sự vẫn không thể nào hiểu được mẹ cậu vì sao lại làm ra loại chuyện đó, chỉ cần đặt Tề Phong Bắc cùng tên tài xế kia cùng một chỗ, thì ngay cả người mù cũng sẽ chọn Tề Phong Bắc, mà tại sao Bùi Băng lại có thể vừa hưởng thụ tiền tài cùng sự chăm sóc từ Tề Phong Bắc, vừa lừa dối hắn vụиɠ ŧяộʍ với tên tài xế kia? Còn dám sinh cho tên đó một đứa con, rồi để chồng mình nuôi nó, coi nó như bảo bối.

Bùi Nam cảm thấy nếu đổi lại là cậu, cậu chắc đã tức chết rồi.

Nhưng trớ trêu thay chính cậu lại là kết quả của cuộc vụиɠ ŧяộʍ đó.

Lúc quyết định trở về tìm Tề Phong Bắc, Bùi Nam cũng tự thấy mình không biết xấu hổ, dù sao cậu chính là một đứa con hoang, là nỗi đau và sự hận thù sâu sắc nhất trong lòng Tề Phong Bắc..

Nhưng cậu không còn cách nào khác, cậu chính là một tên phế vật, ngoại trừ chạy về cái này thay hắn che phong chắn vũ mười sáu năm gia ở ngoài, hắn không biết mình còn có thể đi nơi nào.

"Nếu là có biện pháp gì có thể làm cho baba tha thứ mình thì tốt rồi..." Bùi Nam tự lẩm bẩm và suy nghĩ rất nhiều, nhưng không thể làm gì được.