Chương 8

Tề Phong Bắc nhìn "Chim hồng hạc" càng chạy càng gần, khóe miệng không nhịn được co giật, "Thật ra cũng không cần quê mùa như vậy.

Tây Tân Hải cũng cảm thấy mình dường như đã đi quá xa, không khỏi hạ giọng, có chút áy náy, "có cần đổi cho cậu ấy bộ khác không?"

"Không cần."

Tốt hơn là nên quê mùa một chút, để sự quê mùa này không khiến hắn có những suy nghĩ không nên có. Tề Phong Bắc nhìn thiếu niên đi tới trước mặt suy nghĩ. Chờ Bùi Nam đi tới trước mặt hắn mới phát hiện quần áo trên người cậu là màu đỏ như nước, kiểu dáng áo T - shirt cổ tròn rất phổ biến, ngoại trừ màu sắc kỳ quái một chút, không tính là có bao nhiêu khó coi. Ngược lại, chiếc quần tây màu xanh quân đội có túi khắp thân dưới trông càng khó coi, khi cả hai kết hợp với nhau, hiệu ứng quê mùa quả thực đã tăng gấp đôi.

Nhưng Bùi Nam mặc trên người vẫn không lộ vẻ khó coi.

Cậu lớn lên quá mức tinh xảo xinh đẹp, lại là dáng người thiếu niên vừa mới lớn, ngũ quan sáng sủa mang theo linh động đáng yêu, chân tay tinh tế thon dài, dạng quần áo gì mặc ở trên người cậu cũng sẽ không có phản hiệu quả, ngược lại đem ngũ quan của cậu tôn lên càng ưu việt.

Bùi Nam vì làm việc đã buộc tóc thành đầu quả táo, lúc cười rộ lên ngay cả lông mày sinh động cũng thấy rõ ràng, còn lộ ra một loạt hàm răng trắng noãn. Cậu trước kia cười đến đường hoàng ngạo khí, hiện tại trong nụ cười lại luôn mang theo lấy lòng, thanh âm cũng là mềm mại, "Ba, ba tan tầm rồi ạ?"

Tầm mắt Tề Phong Bắc rơi vào hai tay cậu, nơi đó dính đầy bùn đất, "cậu đang làm gì vậy?

Bùi Nam lập tức lớn tiếng nói: "Con đang nhổ cỏ, nhổ sạch sẽ cỏ dại." Cậu cố gắng thể hiện sự cố gắng của mình, "Con nhổ rất sạch sẽ, một mảnh đất cũng nhổ xong rồi. Ba có muốn kiểm tra thành quả một chút không?

Tề Phong Bắc vốn không có hứng thú gì với việc này, tuy rằng vườn hoa của Tề gia vẫn mời thợ làm hoa chuyên nghiệp đến xử lý, nhưng một người bận rộn như hắn, rất ít có thời gian nhàn nhã đi ngắm hoa, cho nên đối với vườn hoa muốn trồng cái gì, hoa nở thế nào, hắn cũng chưa từng quản lý qua. Hắn giờ phút này hẳn là vào phòng làm việc trên lầu hai xem một ít chuyện làm ăn, nhưng không biết vì cái gì, sau khi đối mặt với ánh mắt chờ đợi sáng ngời của Bùi Nam, bước chân của hắn không tự chủ được mà di chuyển.

Bùi Nam vừa thấy hắn nguyện ý đi liền rất cao hứng, cậu kỳ thật là cố ý biểu hiện. Vệ sinh trong nhà đã có người chuyên đến quét dọn, phòng bếp lại là địa bàn của mẹ Hoa, cậu làm ổ ở nơi đó cơ hồ chỉ có thể làm trở ngại, không có chuyện gì khác có thể làm, lúc đến vườn hoa liền thấy bồn hoa tất cả đều là cỏ dại, lập tức nảy ra chủ ý.

Tề Phong Bắc trở về vừa xuống xe liền có thể nhìn thấy nơi này, nếu như nhìn thấy cậu đang ra sức làm việc, chẳng phải là có thể tăng thêm hảo cảm với cậu sao?

Nếu có hảo cảm, có lẽ sẽ không nỡ đuổi cậu đi!

Bùi Nam càng nghĩ càng vui, ngay cả quần áo trên người cũng vừa mắt, lại vội vàng nói: "Ba ba, cám ơn ba mua quần áo mới cho con." Kỳ thật lúc cậu vừa nhìn thấy quần áo kia đã muốn khóc chết, tiểu thiếu gia vừa ngốc vừa lười, nhưng thẩm mỹ cũng rất tốt, quần áo trước kia vừa xinh đẹp lại tinh xảo còn thoải mái, lúc ở trường học có thể mặc quần áo riêng, mỗi lần ăn mặc đều có thể dẫn dắt trào lưu một thời gian ngắn, làm cho rất nhiều học sinh đều tranh nhau bắt chước.

Tuy rằng trải qua một năm khổ cực, trong thời gian một năm căn bản không có mặc qua quần áo mới, cơ hồ là có cái gì mặc cái đó, ngay cả có lỗ thủng cũng không chê, nhưng quần áo Tây Tân Hải đưa tới phối màu vẫn là cực kỳ kỳ lạ.

Là cố ý.

Tề Phong Bắc không muốn cậu nữa, miễn cưỡng tiếp nhận cậu, còn cố ý mua quần áo xấu cho cậu mặc. Hành vi như vậy, rất giống như là cố ý muốn khiến cậu tức giận bỏ đi.

Bùi Nam trong đầu quay cuồng ngàn lần, lúc nghĩ tới đây, liền đem nước mắt sắp chảy ra toàn bộ nghẹn trở về, đem bất mãn đều đè xuống, còn đối với thư ký lộ ra nụ cười cảm kích ngọt ngào mà nói "Cám ơn". Chờ thư ký đi rồi, cậu lập tức chọn một bộ mặc lên người.

Không thể lại bày ra bất luận cái gì yếu ớt, cậu muốn cho Tề Phong Bắc nhìn thấy, cậu hiện tại đã hoàn toàn thay đổi.

Vô luận như thế nào,cậu cũng không thể chủ động rời đi!

Tề Phong Bắc không biết cậu quanh co suy nghĩ nhiều như vậy, liếc nhìn quần áo trên người cậu, không mặn không nhạt "Ừ" một tiếng. Bọn họ rất nhanh đến gần bồn hoa kia, trong bồn hoa sạch sẽ, một tia màu xanh lá cây cũng không nhìn thấy, mà "cỏ" bị Bùi Nam nhổ ra rất chỉnh tề xếp ở một bên, trên rễ còn dính bùn đất tươi mới.

Thật không nghĩ tới chú thợ làm hoa có thể lười biếng như vậy, cư nhiên để lại nhiều cỏ dại trong bồn hoa như vậy. Bất quá có thể bởi vì mấy ngày nay chú ấy cần ở bệnh viện chăm sóc bác Trung một chút, cho nên không có thời gian tới quản lý. "Bùi Nam vốn còn muốn khen mình vài câu, nhưng khi cậu dò xét sắc mặt Tề Phong Bắc, càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, âm thanh nói chuyện theo bản năng chậm rãi thấp xuống.

Cậu giống như nhìn thấy Tề Phong Bắc nở nụ cười.

Bùi Nam kỳ thật là rất thường xuyên nhìn thấy Tề Phong Bắc cười, lúc cậu làm con trai cho người đàn ông này. Tề Phong Bắc thân là con trai cả Tề gia, từ nhỏ được dạy rất nghiêm khắc, các em của hắn tuổi tác gần bằng, vì làm gương tốt, hắn đều tương đối nghiêm túc thành thục, cảm xúc trên mặt rất ít lộ ra ngoài.

Nhưng hắn là người như vậy, ở trước mặt con trai, lại thường thường sẽ lộ ra một mặt dịu dàng. Hắn sẽ cười với Bùi Nam, sẽ lộ ra biểu tình cưng chiều với cậu, sẽ bởi vì tính tình của cậu mà bất đắc dĩ, còn có thể ôn nhu dụ dỗ.

Bùi Băng đều nói: "Ba cậu rất thích cậu."

Lúc cô nói những lời này biểu tình có chút cứng ngắc, khi đó Bùi Nam cho rằng cô ghen, sau đó mới hiểu được đại khái là áy náy.

Nhưng nụ cười vừa mới xuất hiện trên mặt Tề Phong Bắc, lại không giống với lúc trước, cũng không giống trào phúng, càng giống như là cười theo bản năng.

Lúc Bùi Nam không nắm bắt được, Tề Phong Bắc mở miệng: "A Điền không có ở đây.

A Điền chính là thợ làm hoa của Tề gia, người góa vợ rất lớn tuổi, có một đứa con trai còn lớn hơn Bùi Nam.

Tề Phong Bắc vươn ngón tay, lấy một cành từ trong đống cỏ dại, nói: Nếu hắn ở đây, sẽ nói cho cậu biết đây không phải cỏ dại, mà là hoa cẩm chướng.

Bùi Nam kinh ngạc trừng to mắt, một hồi lâu mới kịp phản ứng, "Đây là... hoa?

Tề Phong Bắc không trả lời, chỉ ném cành hoa xuống đất, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi lớp đất không tồn tại rồi quay người rời đi, để lại Bùi Nam ngơ ngác tại chỗ.

Một lần nữa đem hoa trồng trở về so với nhổ ra còn khó hơn nhiều, Bùi Nam tay lại không khéo, trồng xiêu xiêu vẹo vẹo, chờ một ngày sau, khi người làm vườn đến làm việc, một mảnh vườn hoa bị phơi chết gần một nửa, khiến hắn rất là không hiểu. Bùi Nam không dám nói ra chuyện này, cậu đều trốn tránh người khác, đem cảm giác tồn tại giảm xuống thấp nhất.

Trốn hung dữ nhất chính là Tề Phong Bắc, dù sao cậu sợ lại tiến về phía trước, Tề Phong Bắc khó chịu liền kêu cảnh vệ đuổi cậu đi.

Bùi Nam chỉ có lúc ban ngày mới có thể trầm tĩnh lại, bác Trung nằm viện, giữa trưa Tề Phong Bắc sẽ không trở về, trong nhà chỉ có hai người là cậu và mẹ Hoa,người quét dọn vệ sinh cũng chỉ khoảng hai giờ là rời đi.

Không có đồ chơi tiêu khiển, không có điện thoại di động, lại không thích đọc sách, tất cả giải trí của Bùi Nam cũng chỉ có TV.

Một lần nữa ngồi vào trước ti vi thật lớn rõ ràng xem ti vi, Bùi Nam phấn khích đến mức gần như bật khóc.

Nguyên nhân sao, đương nhiên là ở khu người nghèo không xem được TV.

Sau một năm sống ở khu người nghèo, Bùi Nam đã cảm thấy đất nước này rất phân biệt. Quý tộc khu vực người giàu giống như là thiên đường, cái gì cũng có, thành thị sạch sẽ, đường phố phồn hoa, nhà cao tầng, công nghệ cao, xe sang trọng, xa xỉ phẩm, trung tâm thương mại rực rỡ muôn màu... Mà khu người nghèo chính là nơi hoàn toàn không giống nhau, nơi đó tràn ngập bẩn thỉu,tội phạm, hầu hết mọi người không có nhà để ở, chỉ có những căn lều đơn sơ, mái nhà có thể có đủ mọi thứ, tấm nhựa, quần áo rách rưới và đủ thứ rác rưởi để tạo thành một nơi nhỏ bé có thể bảo vệ khỏi gió và mưa. Mà bên trong càng hỗn độn, đại đa số người ngay cả giường cũng không có, chỉ có một tấm ván gỗ, tấm ván gỗ kia nguyên lai có thể là một cánh cửa, cũng có thể là từ con sông nào trôi nổi mà đến...

Nơi đó cũng không có đồ điện gia dụng cơ bản của cuộc sống, phần lớn thời gian mất nước, thường xuyên mất điện, TV loại này Bùi Nam ở khu người nghèo chỉ thấy qua trong thùng rác, hơn nữa là loại bị tháo dỡ rất cổ xưa chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.

Quả thực giống như gặp ác mộng.

Mà di chứng mà ác mộng lưu lại, chính là Bùi Nam luôn kìm lòng không được mở TV đến kênh phát tin tức khu người nghèo.

Trong ống kính khu người nghèo không đáng sợ bằng một phận mười cậu tự mình lĩnh hội, thậm chí có thể nói là cố tình tìm một số địa điểm hào nhoáng để quay chụp. Nhưng dù vậy, so với hoàn cảnh hiện tại, nơi đó vẫn làm cho người ta hít thở không thông.

Tin tức hôm nay là nói về một vụ ẩu đả.

Kỳ thật loại chuyện đánh nhau này ở khu người nghèo cũng không hiếm thấy, hoặc là nói mỗi ngày đều đang phát sinh. Dù sao người nơi đó phần lớn không có công việc đứng đắn, cũng sẽ không có thu nhập đứng đắn. Không có tiền, sinh tồn liền trở nên khó khăn, bọn họ mưu đồ không phải tương lai, không phải ba tháng, nửa năm hay cả cuộc đời, mà là ngày đó có thể lấp đầy bụng hay không.

Cho nên cho dù là vì tranh đoạt một cái bánh mì cũng có thể gây ra sự kiện đổ máu.

Trong tin tức phát ra ẩu đả chính là cỡ lớn, nhân số tham dự đông đảo. Bùi Nam sững sờ nhìn, nhìn màn hình lung lay, nghe được tiếng thét chói tai quen thuộc, xen lẫn tiếng khóc, ống kính lại chuyển, có thể nhìn thấy máu tươi chảy ra cùng với người bị thương ngã xuống đất...

Thật đáng sợ!

Bùi Nam càng nhìn cả người run rẩy càng lợi hại, ngón tay nắm chặt vạt áo, nhất thời ngay cả hô hấp cũng không thở ra được, một hồi lâu mới thoát khỏi cảm xúc sợ hãi.

Thời điểm nhìn thấy mẹ Hoa, Bùi Nam vội vàng khóc ôm lấy, nức nở nói: "Mẹ Hoa, con không muốn rời khỏi nơi này, con không muốn trở về nữa, khu người nghèo thật đáng sợ..." cậu tuyệt đối không thể bị đuổi đi, cậu bây giờ là hộ tịch của khu người nghèo, nếu như bị đuổi ra khỏi căn nhà này, cậu bị bảo vệ biết thân phận, lập tức sẽ bị đuổi về nơi đó.

"Bảo con đừng xem, con còn xem, sẽ mỗi ngày hù dọa chính mình. "Mẹ Hoa vỗ vỗ đầu cậu, ngữ khí ôn nhu," Mẹ thấy tâm tình gần đây của tiên sinh, cũng không có ý đưa con về, con chỉ cần ngoan một chút, biểu hiện tốt một chút là được.

Bùi Nam hít hít mũi, cũng không có bao nhiêu tự tin, "Nhưng con đã làm sai rất nhiều chuyện, con vô dụng... rõ ràng chú Trung trước kia bận rộn như vậy, sau khi con tiếp nhận công việc của ông ấy, mỗi ngày cũng chỉ có thể chà bồn tắm cho ba tắm rửa, mỗi lần ba ba nhìn thấy con đều kêu con ra ngoài, thật hung dữ."

Mẹ Hoa cũng có chút bất đắc dĩ cùng khó xử, do dự một chút, rốt cuộc vẫn là đem chuyện biết tiết lộ một chút, "Kỳ thật con lo lắng nhiều một chút cũng có đạo lý, mẹ nghe nói...... tiên sinh đang chuẩn bị xem mắt.