Chương 16: Cốt truyện 2 - Thiêu gia hư hỏng

Trình Trí là một tiểu thiếu gia gia tộc được nuông chiều từ nhỏ, được cha mẹ dung túng thành một một tiểu bá vương kiêu ngạo ngang bướng, mọi người đều cưng chiều cậu, do vậy tính tình của cậu ngày càng trở nên ác liệt xấu xa, thích giở trò trêu chọc với người mà cậu cảm thấy không vừa mắt, thật ra cậu không hề có tâm cơ gian xảo gì cả, cậu thích hay ghét ai điều không chút che giấu mà biểu lộ ra hết trên mặt. Đối với cậu thích chính là thích, mà ghét chính là ghét, không cần phải có lý do gì cả.

Đang là mùa đông, tiểu thiếu gia có thân hình nhỏ nhắn được Trình phu nhân khoác cho chiếc áo bông dày cộp cùng chiếc mũ nhỏ mềm mại, cả đầu trùm kín trong chiếc khăn quàng cổ màu lam nhạt, chỉ lộ ra một đôi mắt mèo có chút mệt mỏi lười biếng, nhìn rất vô hại.

Cũng chỉ có vào lúc này, vị tiểu thiếu gia này mới lộ ra vẻ đáng yêu. Mạnh Ninh Trạch đi ngang qua vị thiếu gia có làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, khóe mắt nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú cùng hàng mi cong vυ"t, thì trong lòng ngứa ngáy, nhưng lại trở nên bình tĩnh mềm nhũn, hắn có chút chua xót nghĩ, dường như vết thương trên người còn chút nhức nhối.

Trình Trí bị những kẻ xu nịnh lấy lòng bên cạnh mình đẩy đẩy, ánh mắt của bọn họ, nhìn vào trên người Mạnh Ninh Trạch đang quay lưng về phía cậu.

Đôi lông mày đẹp trai của thiếu gia nhất thời nhíu chặt, đôi môi mỏng đỏ mọng hơi mím lại, không kiên nhẫn nháy mắt với bọn xiểm nịnh. Người đàn ông đó gật đầu, hung hăng giơ chân lên đá vào bụng và bắp chân của Mạnh Ninh Trạch, Mạnh Ninh Trạch hừ một tiếng, miễng cưỡng đỡ lấy cái bàn của người học sinh bên cạnh, thì mới không bị mất mặt quỳ trên mặt đất.

Sắc mặt hắn không dễ nhìn lắm, nghe thấy bên tai có giọng nói mơ hồ như đang giễu cợt, thì hắn hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn về Trình Trí phía sau.

Thiếu niên có vẻ đẹp thanh thuần giả vờ vô tội xòe hai tay ra, trong mắt tràn đầy vẻ kiêu ngạo đắc ý cùng nét giễu cợt lọ rõ, giống như một con hồ ly biểu hiện vẻ chiến thắng, đỏ rực tới mức chói mắt. Trình Trí hoàn toàn không biết mình trông như thế nào, lông mày và đôi mắt của cậu biểu lộ ra sự dịu dàng, ngay cả khi cậu có làm ra biểu cảm ghét bỏ người khác, thì cũng chỉ có vẻ rất đáng yêu mà thôi. Giống như là một trò đùa tinh quái của cậu nhóc này, cậu khoa trương nhướng mày, nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt thấp thoáng ẩn hiện trong mái tóc hơi dài.

"Nhìn cái gì? Cút ra khỏi nơi này của tôi đi!" Trình Trí rất ghét ánh mắt của Mạnh Ninh Trạch nhìn mình, thứ luôn khiến cậu cảm thấy trong lòng mình tê dại. Cậu chỉ có thể cố ý vươn cổ, giả vờ kiêu ngạo để che giấu sự hoảng sợ trong nội tâm của mình mà thôi. Có chút mồ hôi từ chóp mũi chảy ra, khuôn mặt cậu ửng hồng, miệng há ra rồi khép lại, lộ ra đầu lưỡi hồng hồng ở bên trong.

Ánh mắt của Mạnh Ninh Trạch trở nên âm trầm, hắn cúi đầu không nói lời nào, xoay người trở lại chỗ ngồi, ngồi xuống. Hắn nghe thấy tiếng cười của tiểu thiếu gia và đám chân chó phía sau, âm thanh mà tiểu thiếu gia phát ra rất ngây thơ trong trẻo, giống như một viên kẹo sữa cứng trong miệng chưa tan ra. Mạnh Ninh Trạch lắng nghe, rồi từ từ nắm chặt tay lại.