Chương 32: Bệnh Viện Tâm Thần (9)

Lâm Chiêu Vân nín thở, là tiếng bước chân!

Tiếng bước chân “Cộc cộc”, không nhanh không chậm, nhưng lại làm cậu sợ hãi.

Bởi vì nghe độ lớn nhỏ của âm thanh thì hình như đang đi về phía bên này!

Lâm Chiêu Vân hoảng hốt chui vào một ngăn tủ, nhưng vì kích cỡ ngăn tủ quá nhỏ nên cửa không thể đóng lại hoàn toàn, cho dù cậu ôm chặt đầu gối cũng vẫn để lại một khe hở.

Cậu chỉ có thể nắm chặt cánh cửa tủ.

Chỉ một lát sau, tiếng bước chân đã dừng trước tủ.

Trái tim đập như sấm, cậu bịt miệng lại không dám hít thở, nhìn chằm chằm mũi chân của mình, khuôn mặt nhỏ trắng nõn bị đầu ngón tay bịt chặt tạo thành dấu tay màu hồng.

Lâm Chiêu Vân vừa ngẩng đầu lên đã thấy một bàn tay với những ngón tay thon dài lướt qua khe hở, tiếng cửa tủ bên trên mở ra, người đó còn lấy ra một thứ gì đó.

Lâm Chiêu Vân ngây ngẩn.

Đó là một đôi mắt bị ngâm trong formalin, bàn tay kia cầm lon, đúng lúc ngang với tầm mắt của cậu, đôi mắt đó như mang theo hận thù nhìn chằm chằm cậu vậy.

May mà giây tiếp theo chiếc lọ đó đã bị cầm đi, tiếng bước chân cũng chậm rãi biến mất.

Tiếng tim đập “Thình thịch” không ngừng vang lên, cậu cuộn tròn ngón chân lại, ôm đầu gối không dám ra ngoài.

Không biết qua bao lâu, xác nhận không nghe thấy tiếng bước chân nữa cậu mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng tim vẫn đập rất nhanh.

Lại đợi thêm vài phút, cuối cùng cậu cũng yên tâm hơn, chậm rãi bò ra khỏi ngăn tủ, khẽ xoa cẳng chân tê vì ngồi quá lâu, sau đó mới chậm chạp đứng lên.

Giữa phòng có một bức tranh, trong tranh là một bầu trời đêm, được dùng khung ảnh bằng kính tỉ mỉ đóng lại.

Trong tấm kính phản chiếu một khuôn mặt, khuôn mặt đó chậm rãi nở nụ cười, đối diện với cậu.

Người đó vẫn chưa đi!

Lâm Chiêu Vân ngạc nhiên mở to mắt, môi cũng quên khép lại, đầu óc trống rỗng, không dám hít thở.

Hai cánh tay ôm lấy cậu từ phía sau, trái tim cậu như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, bên tai vang lên giọng nói của đối phương.

“Bắt được rồi.”

“Đúng là kiên nhẫn, trốn lâu như vậy.”

Lông tơ trên người Lâm Chiêu Vân dựng thẳng lên, cảm giác lạnh lẽo truyền từ lòng bàn chân tới thẳng cột sống, chiếc dao phẫu thuật đặt hờ trên cổ.

Là bác sĩ Lance.

{Má má má! Cứu mạng!! Làm tôi sợ muốn chết! Là cái tên bác sĩ biếи ŧɦái này!!}

{Má ơi sao hắn lại chờ lâu thế, tôi cũng nghĩ là Chiêu Chiêu an toàn rồi cơ! A a a a!!}

{Có ai không, tới cứu Chiêu Chiêu với!! Ai cũng được!!}

Nhóm antifan vẫn luôn nhìn trộm lập tức nhảy ra.

{Tao biết ngay bác sĩ là Boss bình thường à! Cậu ta sống đủ lâu rồi!}

{Cuối cùng cũng kết thúc, nhìn thấy mà phiền!}

Lâm Chiêu Vân bị ôm chặt, mũi chân không chạm tới mặt đất. Sau đó, cậu bị xoay người rồi đặt xuống bàn.

Hai người mặt đối mặt, đầu gối của cậu đặt ở bên eo của đối phương.

Cậu đột nhiên nhận ra đây là lần đầu tiên mình cẩn thận quan sát toàn bộ khuôn mặt của Lance như vậy.

Bên dưới hàng lông mày nhã nhặn là chiếc mũi cao cùng đôi mắt màu xanh xám, môi rất mỏng như là sẽ không cho người khác con đường sống vậy.

Cơ thể của Lance bỗng nghiêng về phía trước, đè ép về phía cậu. Hơi thở dồn dập của Lâm Chiêu Vân bay tới chóp mũi hắn.

Cậu sợ muốn chết, đôi mắt như sắp khóc, lông mi cong vυ"t run rẩy, bàn tay chống đẩy trước ngực, đầu ngón tay hoảng loạn nắm chặt áo blouse của Lance làm nó hơi nhăn lại.

Giọng nói nghẹn ngào, ướt dầm dề mang theo tiếng nức nở: “Anh, anh nặng quá, ép xuống làm tôi đau quá, bả vai của tôi cũng…”

Mí mắt Lance giật giật, cảm giác tê dại từ l*иg ngực lan đến sau lưng.