Chương 35: Bệnh viện tâm thần 10

Bắt đầu từ chương này trở đi mk sẽ là ng edit tiếp truyện nhé nên không mượt bằng hay là văn phong khác thì mọi người thông cảm.

_____

Khuôn mặt của Lâm Chiêu Vân trở nên tái nhợt trước khi cậu nhận ra mình đã làm điều ngu ngốc gì.

Nhưng vì câu hỏi của mình , cậu chỉ có thể cắn răng trả lời "Đó là Joey..."

"Phải." Lance trực tiếp thừa nhận.

Lance nhìn vết nhăn trên mặt Lâm Chiêu Vân, nơi đó lông mi run rẩy, tức giận cười lạnh: "Cậu cho rằng tôi gϊếŧ hắn?"

"Không Phải? Vừa rồi... cái... đó..." Lâm Chiêu Vân thật lâu sau mới có thể nói ra một câu không hoàn chỉnh.

Lance hừ một tiếng, khinh thường nói: "Quá bẩn, như vậy quá thô bạo, không phải phong cách của tôi."

Lâm Chiêu Vân buông lỏng vai trong giây lát, nhưng giây tiếp theo cậu kinh ngạc sợ hãi, vậy câu nói này có nghĩa là Lance cũng sẽ gϊếŧ người!!

"Cho nên, đến lượt tôi hỏi cậu, Cậu tới đây làm gì?" Lance dùng đầu ngón tay vén mấy sợi tóc của Lâm Chiêu Vân, nhìn mi mắt cậu rủ xuống, lông mi run rẩy.

"Không nói chuyện?"

"Làm nhiệm vụ?"

Lâm Chiêu Vân ban đầu chỉ đơn thuần là sợ hãi, nhưng khi nghe thấy từ nhiệm vụ, cậu lúc này mới thật sự hoảng sợ rối loạn ngẩng đầu lên, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Lâm Chiêu Vân: 886, anh ta vừa nói gì, anh ta chẳng lẽ biết ...

886 cũng sửng sốt: [Không thể nào...]

"Có phải ai đó đã giao cho cậu một nhiệm vụ đến đây để ăn cấp thứ gì đó? hửm cậu nhóc ăn trộm xinh đẹp"

Nghe được lời nói cuối cùng của Lance, Lâm Chiếu Vân tỉnh táo trở lại, không dám biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể mơ hồ nói: "Không, tôi chỉ là. . ."

Cậu còn chưa dứt lời, một giọng nói mơ hồ đã lọt vào tai hai người, hình như phát ra từ cầu thang nối tầng một với tầng hầm.

Giọng nói đó vang lên vài lần nữa trước khi cậu nghe rõ.

"Chiêu Chiêu, em ở dưới đó sao?"

Giọng nói này rất nhanh liền truyền đến, Lâm Chiêu Vân nóng lòng như kiến bò trên chảo nóng, trong lòng có một tia linh ứng: "Tôi, tôi là tới giúp Arthur lấy đồ!"

Lúc này Arthur vừa mới đẩy cửa ra, Lance quay đầu nhìn lại, Lâm Chiêu Vân thừa dịp sơ hở chui ra khỏi xiềng xích nhặt giày.

Arthur vẻ mặt sửng sốt một chút, sau đó nghiến răng nghiến lợi: "Tôi chờ em đã lâu!"

"Vừa rồi các người làm cái gì?"

Lâm Chiêu Vân ngồi xổm xuống đi giày, trong chốc lát lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, ngẩng đầu liền thấy Arthur đi tới trước mặt mình, quai hàm cắn chặt vô cùng sắc bén.

Cậu gần như có thể nghe thấy tiếng Arthur nghiến răng.

...

Lâm Chiêu Vân không dám quay lại nhìn Lance, Arthur kéo cổ tay cậu và bước ra ngoài, Arthur cao lớn bước đi nhanh chóng, vì vậy cậu chỉ có thể chạy lon ton phía sau ,rời khỏi tòa nhà.

"Arthur, Arthur, chạy chậm lại, tôi chạy không nổi nữa..." Sau khi chạy thêm vài bước, Lâm Chiêu Vân bắt đầu thở dốc đứt quãng.

Arthur rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy Lâm Chiêu Vân nhỏ nhắn thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, cụp mi cầu xin hắn, hắn cảm thấy mình nên nổi giận, nhưng không đành lòng hung dữ với cậu, vì vậy đành thả chậm bước chân.

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Chiêu Vân đẫm nước mắt phấn hồng, khuôn mặt hắn tối sầm lại ngay lập tức.

"Vừa rồi hai người ở trong đó làm cái gì?" Hai người đi tới dưới tàng cây, Arthur dùng hai cánh tay đem Lâm Chiêu Vân giữ ở giữa thân cây cùng thân thể của hắn.

Lâm Chiêu Vân sắc mặt tái nhợt, ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt u ám của Arthur, vừa vặn lại ngược sáng, quả thực vô cùng dọa người.

Hôm qua, Cậu đã hứa với Arthur rằng buổi trưa cậu sẽ đến tìm hắn, nhưng cậu lại sử dụng lí do đó để đến đây trộm đồ và bị Lance bắt gập.

Lần này căn bản giải thích không nổi.

"Chiêu Chiêu, nói chuyện." Arthur thanh âm đột nhiên nhu hòa, nhưng biểu lộ càng thêm đáng sợ, mang theo một loại lãnh đạm đáng sợ, mí mắt hơi khép lại, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Chiêu Vân.

Những thay đổi của hắn khiến cho Lâm Chiêu Vân trong phút chốc trở nên thực sợ hãi, giác quan thứ sáu nói cho cậu biết nếu không mau bịa ra một lý do nào đó, khả năng cao một số vấn đề lớn có thể xảy ra.