Chương 7: Bệnh Viện Tâm Thần (3)

Lâm Chiêu Vân ghé người vào trên gối, lộ ra một nửa đầu vai và xương bướm, bên trên xanh xanh tím tím, sau khi tắm rửa lại càng thêm đáng sợ.

Cổ áo rộng thùng thình bị đẩy sang bên cạnh một chút, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn cùng một nửa xương bả vai tinh tế.

Đôi mắt màu nâu nhạt của Anthony nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn trước mặt. Ngón tay lấy ra một ít thuốc mỡ xoa trong lòng bàn tay, sau đó dán lên đầu vai của Lâm Chiêu Vân.

Vừa mới chạm vào làn da cậu, lòng bàn tay của Anthony lập tức như bị điện giật, da thịt mềm một cách kỳ lạ.

Lâm Chiêu Vân nghiêng đầu khó hiểu không biết vì sao hắn lại dừng lại, giọng nói như bị nén lại dưới gối: “Sao vậy?”

Vừa rồi Anthony lấy ra thuốc mỡ từ sau lưng, Lâm Chiêu Vân tưởng là vũ khí, suýt nữa thì bị doạ ngốc. Nhưng sau khi thấy là hộp thuốc mỡ, vẻ mặt của cậu lại trở nên mờ mịt.

Cậu vươn tay muốn cầm lấy hộp thuốc, nhưng Anthony lại cong môi rụt tay lại.

“Cậu không nhìn thấy, để tôi xoa cho.”

Bàn tay của hắn rất to, ngay cả trong lòng bàn tay cũng có hình xăm, hộp thuốc cũng không nhỏ, cậu chỉ có thể nắm chắc, nhưng trong tay Anthony lại giống như một vật nho nhỏ vậy.

Lâm Chiêu Vân cảm thấy bàn tay to của hắn có thể làm cậu đau tới ngất đi, lông mi run rẩy: “Vậy anh nhẹ chút…”

Lúc trước bạn cùng phòng đại học từng bôi thuốc cho cậu, vậy nên cậu cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Từ góc độ của Anthony có thể nhìn thấy trên cổ cậu toát ra một lớp mồ hôi mỏng, làm làn da biến thành màu hồng nhạt, mà mùi hương lại vì nhiệt độ nên trở nên càng thơm ngọt hơn.

Mùi hương không thể hiểu được kia làm sống lưng Anthony tê dại, ngay cả hô hấp cũng bị kéo nhanh hơn.

“Thế nào?”

Lâm Chiêu Vân nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vết chai trên tay anh làm tôi hơi ngứa…”

Làm cả cơ thể cậu đều tê ngứa, thậm chí cậu còn phải cắn môi ngăn mình phát ra âm thanh.

Chứng đói khát da thịt làm cậu cực kỳ tham luyến cảm giác được chạm vào này.

Anthony nghe cậu nói vậy, động tác trên tay dừng lại, hô hấp cũng cứng lại, trên tay lại nhẹ nhàng hơn: “Như này thì sao?”

“Ừm ừm, được.”

Vẫn hơi ngứa, nhưng cậu ngượng ngùng không muốn nói.

Cửa phòng bệnh mở ra, tiếng cửa mở làm Lâm Chiêu Vân sợ tới mức run rẩy lập tức co người lại, cũng nhanh chóng mặc lại quần áo.

“Được rồi, cảm ơn anh.”

Anthony quay đầu không vui: “Sigmund, lúc nào cậu cũng xuất hiện vào thời điểm quan trọng nhất.”

Bạn cùng phòng tên Sigmund không quan tâm tới Anthony, cũng làm như không nhìn thấy Lâm Chiêu Vân, hắn đi tới lấy quần áo từ trong tủ của mình ra, trực tiếp đi lướt qua giường của cậu vào trong phòng tắm.

Lâm Chiêu Vân nằm nghiêng, cả người cuộn trong chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trên chóp mũi. Mái tóc chưa khô hẳn dán trên trán, bởi vì vừa xoa vết bầm nên hốc mắt như mang theo nước, nhìn cực kỳ ngoan ngoãn.

Khi bạn cùng phòng đi lướt qua giường cậu, chóp mũi cậu như có như không ngửi thấy mùi máu tươi.

Lâm Chiêu Vân sợ hãi vội vàng xoay người, không hề nhìn về phía phòng tắm nữa.

Cậu trộm nhìn về phía Anthony, thấy hắn đang ngồi đọc sách bên mép giường, cậu bèn đứng dậy kéo mành dùng để ngăn cách ra.

Phòng tắm vang lên tiếng nước róc rách, lúc này một nhiệm vụ nhỏ đã được làm mới: ‘Nhiệm vụ có thời hạn, biết tên của tất cả bạn cùng phòng, phần thưởng: 100 tích phân.’

Nhiệm vụ này xuất hiện vì không để người chơi lười biếng, cần phải đối mặt với NPC trong trò chơi.

Thảo luận vài câu về nhiệm vụ với hệ thống, hệ thống nói cho cậu biết chuyện về phòng livestream.

Lâm Chiêu Vân lập tức dúi đầu vào trong chăn, ngạc nhiên nói: Sao không nói cho tôi biết sớm hơn!

Số 886: [Bởi vì lúc trước không có cơ hội nói.]

Số 886 hỏi: [Cậu không cần lo lắng, người chơi không nhìn thấy bình luận, người xem cũng không nhìn thấy hình ảnh riêng tư của người chơi. Người xem có thể tặng quà cho người chơi, số quà đó sẽ chuyển hoá thành tích phân, hệ thống và người chơi chia đôi, sau khi phó bản kết thúc sẽ kết toán.]

Lâm Chiêu Vân sửng sốt: [Cậu với tôi chia đôi?]

Số 886: [Hệ thống bọn tôi cũng cần phải lên cấp.]