Chương 2-1: Tưởng Ngộ Tinh

Đồng Mặc cẩn thận đặt vở bài tập lên bàn, người không biết còn tưởng rằng cậu đang loay hoay bảo bối nào đó.

Ngay lúc này, cửa phòng học đột nhiên xuất hiện một sự náo động xôn xao.

Một nhóm thiếu niên cao gầy cười đùa bước vào phòng học, trong thời kỳ trưởng thành, các cậu thiếu niên đều luôn dồi dào tinh lực, bọn họ không hề keo kiệt trong việc bộc lộ khí chất bồng bột của thiếu niên đối với người ngoài.

Cậu thiếu niên cầm đầu nhóm này trông có vẻ nổi bật nhất, mặc dù tuổi còn rất trẻ, nhưng hắn đã mơ hồ lộ ra phong thái xuất sắc sau khi trưởng thành, không vì lý do gì khác, tướng mạo của thiếu niên này thật sự rất ưu việt.

Khung xương nổi bật và sóng mũi cao tạo thành một vùng chữ T hoàn hảo, điều này càng khiến cho đôi mắt của hắn trở nên thâm thúy đa tình hơn, khóe môi của hắn hơi nhếch lên, đôi môi xinh đẹp, trông có vẻ hôn rất giỏi, cơn ngươi cùng với mái tóc màu nhạt và sống mũi cao thâm tình lại càng chứng tỏ dòng máu phương Tây ở trong người hắn, nhưng so với những nét mặt quá hung dữ và mang theo tính xâm lược, thì đường nét gương mặt dịu dàng mịn màng được thừa hưởng từ dòng máu phương đông chỉ tình cờ hòa hoãn khí thế mạnh mẽ do gương mặt này mang đến.

Đây là một cậu thiếu niên có gương mặt hoàn mỹ được kết hợp bởi hai dòng máu phương Tây và phương Đông, vóc người cao gầy và gương mặt con lai tuấn mỹ đã khiến cho hắn càng thêm xuất chúng.

Cậu thiếu niên vừa chơi bóng xong vẫn còn mang theo sự ngang bướng ở trên người, khiến cho ngũ quan vốn sắc sảo lại càng trở nên chói mắt, từ khi hắn bước vào cửa, có rất nhiều nữ sinh ném cho hắn những ánh mắt ngượng ngùng không rõ ràng.

Tưởng Ngộ Tinh đang kẹp một quả bóng rổ ở trong khuỷu tay, lúc nãy hắn vừa chạy một lúc lâu ở trên sân bóng, mặt trời lại quá chói chang, khiến cho sau lưng hắn đã ướt mồ hôi, hắn vừa kéo cổ áo vừa quạt vừa sải bước về vị trí của mình.

Tưởng Ngộ Tinh duỗi chân dài móc cái ghế ra phía sau, sau đó ngồi lên, không biết quả bóng rổ đã bị hắn đã tiện tay vứt sang nơi nào.

Mà Đồng Mặc lại không hề chú ý tới Tưởng Ngộ Tinh, sau đó cậu bị động tác thô bạo đột ngột của hắn làm cho giật mình, giống như một con mèo bị hoảng sợ, lông mao dựng đứng ngay lập tức.

Vốn dĩ Tưởng Ngộ Tinh vẫn đang ngồi trên chiếc ghế vểnh với dáng vẻ cà lơ phất phơ, nhưng sau khi chú ý tới phản ứng của Đồng Mặc, khóe miệng của hắn hơi mím lại, hắn bắt đầu đặt chân xuống, sau đó nâng mông lên, kéo cái ghế đã bị hắn móc ra phía sau đến bên cạnh Đồng Mặc, hắn cố gắng đặt ghế xuống một cách nhẹ nhàng, sau đó ngồi xuống.

"Xin lỗi." Lúc nãy cậu thiếu niên đã vận động vô cùng kịch liệt, cho nên giọng nói của hắn vẫn hơi khàn khàn.

"Không sao. . ." Nóng quá. . . Khoảng cách của hai người bọn họ quá gần, Đồng Mặc có vẻ không thích ứng nổi, sau đó cậu nhẹ nhàng di chuyển cặp mông sang bên cạnh một chút, nhiệt độ trên người Tưởng Ngộ Tinh quá nóng bỏng, gần như sắp làm cho cậu trở nên tan chảy.

Đồng Mặc cố gắng không quan tâm đến khoảng cách quá gần của hai người bọn họ, cậu chỉ vùi đầu vào bài tập.

Thật ra Đồng Mặc vẫn có chút sợ hãi đối với Tưởng Ngộ Tinh, nhưng trong nỗi sợ hãi lại xen lẫn một ít hâm mộ, suy cho cùng người ta vừa cao lớn lại vừa đẹp trai, có lúc Đồng Mặc cũng không nhịn được mà nghĩ rằng nếu mình cũng đẹp trai như Tưởng Ngộ Tinh, thì nói không chừng cậu sẽ chủ động đến gần Lâm Nhã Nhã, mà không phải là giống như bây giờ, cậu chỉ có thể yêu thầm một cách lặng lẽ, cũng không dám biểu đạt tâm ý đối với đối phương.

Nhưng Tưởng Ngộ Tinh lại không biết những suy nghĩ ở trong lòng Đồng Mặc, hắn ngồi tại chỗ xoay bút một cách vô cùng buồn chán, nhưng khóe mắt vẫn luôn chú ý tới người ở bên cạnh.

Tưởng Ngộ Tinh rất cao, hắn cao khoảng một mét chín, Đồng Mặc có thể miễn cưỡng cao đến một mét bảy mươi hai, cho dù đang ngồi thì Tưởng Ngộ Tinh cũng cao hơn Đồng Mặc một chút, chưa kể kích thước chênh lệch cơ thể giữa hai người lại rất lớn.

Gương mặt dịu dàng trắng như tuyết và đôi môi đỏ mọng vô thức mím chặt của Đồng Mặc đều được thu vào hoàn toàn trong đáy mắt của Tưởng Ngộ Tinh.

Trông cậu rất giống một chú thỏ.

Cậu thiếu niên đột nhiên cảm thấy cổ họng hơi ngứa ngáy, bàn tay buông thõng bên hông cũng chậm rãi nắm chặt, hắn cũng không chú ý tới cơ thể của mình đang càng ngày càng đến gần Đồng Mặc.

"Nóng. . ." Mãi cho đến khi có một giọng nói nhỏ nhẹ truyền vào trong tai, Tưởng Ngộ Tinh mới đột nhiên phục hồi tinh thần trở lại.

Đôi mắt của hắn trở nên u ám không rõ, giọng nói cũng càng trở nên khàn khàn: “Mở cửa sổ.”

Tưởng Ngộ Tinh vừa nói vừa duỗi một bàn tay đặt ngang trước mắt Đồng Mặc, ngón tay thon dài phủ trên cửa sổ, chậm rãi dùng lực.