Chương 2-2: Cùng phòng ký túc xá

Vốn dĩ Đồng Mặc đang cúi thấp đầu làm bài tập, nhưng ngay khi bàn tay của Tưởng Ngộ Tinh đột nhiên đến gần giống như muốn cọ lên gò má của cậu, thì trong lòng cậu cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cậu cũng không thể nói gì, cậu đành phải lặng lẽ ngồi về phía sau.

Bởi vì là con lai, cho nên làn da của Tưởng Ngộ Tinh rất trắng, nhưng không phải là dáng vẻ tái nhợt không có màu máu giống như Đồng Mặc, mà là màu trắng ngà sáng bóng lóe lên dáng vẻ tráng kiện khỏe mạnh, một đoạn nhỏ cánh tay đặt ngang trước mắt Đồng Mặc trông rất cường tráng, bởi vì dùng lực mà hơi nhô ra vài đường gân xanh, trông có vẻ tràn đầy khí khái đàn ông.

Nếu mình cũng có thể rèn luyện được thành như vậy thì tốt rồi. . . Đồng Mặc cúi đầu liếc nhìn cánh tay nhỏ nhắn trắng như tuyết của mình, cảm giác tự ti không ngừng sôi sục.

Đồng Mặc vốn đang cúi đầu cũng hoàn toàn không biết người bên cạnh đang ỷ vào ưu thế chiều cao và tư thế thuận lợi mà ngắm nhìn cậu không chút kiêng kỵ, đôi mắt màu hổ phách đã biến thành màu mật đường sâu đậm, cũng giống như nhiệt độ sau khi tập luyện tỏa ra từ cơ thể của hắn, gần như muốn làm cho người ta phải tan chảy.

Sau khi mở cửa sổ và rút tay về, cậu thiếu niên lại khôi phục dáng vẻ bình thản của lúc nãy.

Sau đó, giữa hai người bọn họ cũng không có những câu đối thoại khác.

. . .

Hôm nay Đồng Mặc đã nói chuyện với Lâm Nhã Nhã, mặc dù bởi vì cậu quá căng thẳng, cho nên ngay cả câu "Cảm ơn" cũng không thể nói ra, nhưng Đồng Mặc đã cảm thấy rất vui vẻ.

Bởi không muốn làm phiền gia đình nhà cô mình quá nhiều, cho nên Đồng Mặc đã bắt đầu ở nội trú từ khi học cấp hai, cấp ba cũng vậy, ngoại trừ những ngày cuối tuần mới có thể về nhà.

Ký túc xá là một phòng bốn người, nhưng bởi vì số người được phân chia chưa đủ, hơn nữa sau này những bạn học vốn ở cùng ký túc xá với Đồng Mặc đều làm đơn xin học ngoại trú, vì vậy bây giờ một mình Đồng Mặc ở trong ký túc xá, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, một người luôn học ngoại trú như Tưởng Ngộ Tinh lại đột nhiên xin học nội trú ở học kỳ này, sau đó đương nhiên hắn đã được phân vào ký túc xá của Đồng Mặc.

Đồng Mặc thật sự rất sợ Tưởng Ngộ Tinh.

Khí thế trên người Tưởng Ngộ Tinh quá mãnh liệt, cậu vốn không giỏi sống chung với những người như vậy, hơn nữa trước kia cậu còn tình cờ gặp phải cảnh tượng Tưởng Ngộ Tinh đánh nhau với người khác, đó là khí thế sự nghiền ép đến từ một phía, bây giờ nghĩ lại dáng vẻ đánh nhau tàn nhẫn của Tưởng Ngộ Tinh vào lúc ấy, trong lòng Đồng Mặc cũng không nén được nỗi sợ sệt.

Sau đó Đồng Mặc được phân ngồi cùng bàn với Tưởng Ngộ Tinh, mỗi ngày Đồng Mặc đều cảm thấy kinh hồn bạt vía, cậu rất sợ nếu mình nhất thời không chú ý thì sẽ làm cho hắn tức giận, sau đó cậu sẽ trở thành bao cát dưới bàn tay của đối phương.

Nhưng dường như Tưởng Ngộ Tinh không có hứng thú đánh nhau với Đồng Mặc, ngoại trừ lúc trốn học, hắn sẽ bảo Đồng Mặc chỉnh sửa phân loại bài thi bài tập giúp hắn, nếu không bình thường cậu cũng thường xuyên không thấy được bóng dáng của hắn, điều này cũng làm cho Đồng Mặc dần dần cảm thấy yên tâm.

Nhưng bây giờ bọn họ được phân vào cùng một ký túc xá, đây thật sự là loại quan hệ gặp nhau thường xuyên, lúc đầu Đồng Mặc vẫn hơi lo lắng, nhưng cũng may bình thường Tưởng Ngộ Tinh có thói quen trở về muộn, mà khi đó Đồng Mặc đã nằm ở trên giường từ lâu, cho nên ngoại trừ lúc hai người bọn họ tình cờ gặp mặt thì cũng không có quá nhiều sự tiếp xúc, điều này làm cho Đồng Mặc rất an tâm.

Hôm nay, khi Đồng Mặc trở về ký túc xá thì Tưởng Ngộ Tinh vẫn chưa trở về.

Đồng Mặc vội vàng cầm lấy khăn tắm và đồ dùng vệ sinh, đi vào phòng tắm để tắm rửa.

Nước chảy róc rách rơi xuống từ trên đỉnh đầu, hơi nước dần dần tràn ngập phòng tắm có diện tích không quá lớn, Đồng Mặc nhắm mắt lại, ngón tay nhỏ nhắn đang luồn vào giữa những sợi tóc đen nhánh mềm mại.

Mà ngay khi tiếng nước chảy đang vang lên, cánh cửa phòng tắm lặng lẽ mở ra một khe hở rất nhỏ, khe hở này cũng được che giấu một cách hoàn mỹ bởi vì hơi nước.

Cậu thiếu niên cao lớn hơi khom người, một con mắt áp sát vào khe cửa, trên gương mặt vô cùng tuấn mỹ lại tràn đầy du͙© vọиɠ biếи ŧɦái không hề che giấu.

Tưởng Ngộ Tinh dùng một tay cầm điện thoại, camera hướng thẳng về phía khe cửa để chụp hình, tay kia chống đỡ cánh cửa phòng tắm một cách vững vàng để duy trì chiều rộng của khe cửa.

Nếu như Tưởng Ngộ Tinh biết được cách nhìn của Đồng Mặc đối với hắn, thì hắn nhất định sẽ nổi điên ngay tại chỗ.

Không phải là Tưởng Ngộ Tinh không có hứng thú đối với Đồng Mặc, mà ngược lại, hắn quá có hứng thú với cậu, thậm chí kiểu hứng thú này còn nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của hắn.