Chương 1: Nhặt chai nước

“Bạn học, cậu có cần cái này không?”

Học sinh nam bị gọi a một tiếng rồi xua xua tay.

“Lấy đi đi.”

“Cảm ơn,”

Chử Sở vui vẻ cầm lấy chai nước mà học sinh nam kia uống xong bỏ vào túi nilon to trong tay mình, cậu thu thập được nửa bao nilon chai nhựa trong một buổi sáng.

Chử Sở thuần thục vặn nắp chai ra rồi dùng sức dẫm bẹp thân chai, chai nhựa phát ra tiếng bẹp khó nghe.

Mọi người đã quen với một màn này, toàn bộ trường đều biết có một tên ngốc chuyển đến trường, là ngốc thật, thuộc về loại trí lực thấp ấy.

Từ nhỏ cha mẹ đều mất, Chử Sở và ông sống nương tựa vào nhau, sau đó không lâu ông cũng qua đời để lại một mình tiểu ngốc tử bơ vơ, tổ chức giúp đỡ người nghèo tìm được cậu, chính phủ có vài hạng mục, vừa hay hình tượng của Chử Sở tốt, rất thích hợp để quay chụp phim giúp đỡ người nghèo, cứ như vậy cậu được sắp xếp đến trường Nhất Trung, được miễn phí toàn bộ các khoản thu, mỗi tháng còn được 300 tệ tiền trợ cấp.

[Đừng nhặt! Tôi cho cậu tiền! Không được nhặt rác]

Hệ thống tức giận muốn chết, sao ký chủ của nó có thể nhặt rác rưởi mỗi ngày.

Nhưng mà không thể khống chế được tính cách của ký chủ này, nhìn tên đoán nghĩa, một phần là do nguyên chủ thật sự ngốc nên Chử Sở có được kỹ năng nhặt rác hoàn hảo]

Mặc kệ hệ thống nói như thế nào Chử Sở vẫn không nghe, sau khi hết tiết đã nhanh chóng xách theo bao nilon to đi nhặt chai nước ở mọi nơi.

“Ồn quá.”

Tiểu ngốc tử nhăn mi lại, cậu mơ hồ biết đây là thứ gì, nhưng lại không muốn quan tâm.

Khi nói chuyện, Chử Sở đã đi vào sân bóng rổ, bây giờ đang là thời gian nghỉ trưa, ánh mắt cậu sáng lấp lánh, nơi này có nhiều chai nhất, chân tiểu ngốc tử bước nhanh hơn.

Đại khái là túi không nặng, nhưng thể tích quá lớn nên xách lên vẫn có chút khó khăn, Chử Sở trông mong đi vào sân bóng rổ, nhìn sát vào chai nước phía bên kia rào chắn, cậu không hỏi trước mà kiên nhẫn ngồi chờ bọn họ đánh xong trận bóng này.

“Anh Hạ, tên ngốc kia lại đến nữa, mấy ngày hôm nay, mỗi ngày cậu ta đều đến, coi chai nước là bảo bối, cậu nói sao lãnh đạo trường lại cho tên ngốc kia nhặt rác ở trường học nhỉ.”

Học sinh nam nhìn thoáng qua Chử Sở.

Mấy ngày nay Hạ Dập không đến trường, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cậu, đương nhiên vẫn có nghe người khác nhắc qua. Hạ Dập nhìn về phía bên kia một cái, không quan tâm lắm.

“Vậy cho cậu ta đi, dù sao cũng phải vứt.”

Các thiếu niên trong sân các thiếu niên đều khỏe mạnh đẹp trai, tràn ngập mồ hôi và hormone, nhưng ánh mắt của Chử Sở lại tập chung lên chai nước đang phản chiếu lại ánh mặt trời kia.

Phơi nắng một ngày nên cậu có chút khác.

Tiểu ngốc tử liếʍ môi, thành tích của cậu không tốt lắm, dùng ngón tay tính toán một lúc lâu, một cái chai năm hào, hai chai một tệ, vậy cần hai mươi cái mới được mười tệ tệ, đến quầy bán quà vặt sẽ mua được một chai nước rẻ nhất.

Chử Sở lắc lắc đầu, tính toán nhặt xong chai nước ở sân bóng rổ rồi về phòng uống nước miễn phí.

Trận bóng kết thúc rất nhanh, Hạ Dập nhìn tiểu ngốc tử ngồi trên ghế.

“Này.”

Chử Sở vẫn còn đang đếm ngón tay, trán bị phơi ra một tầng mồ hôi mỏng, cho đến khi Hạ Dập lại kêu thêm một tiếng, thì cậu mới ngẩng đầu lên.

“Gọi tôi sao?”

“Lại đây.”

Hạ Dập vẫy tay, một đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, làn da màu mật khỏe mạnh.