Chương 2: Cái chai này là của tôi, không cho cậu nhặt

Chương 2: Cái chai này là của tôi, không cho cậu nhặt

Cho dù Hạ Dập không gọi thì Chử Sở cũng muốn đi qua, tiểu ngốc tử ứng lên, thuần thục xách bao nilon to rồi kéo đi đến trước mặt hắn.Hạ Dập vặn chai nước trong tay ra rồi ngửa đầu uống ừng ực, hầu kết di chuyển lên xuống, mồ hôi trên cổ phản chiếu lại ánh sáng mặt trời lấp lánh, vài giọt nước không nghe lời chảy dọc theo môi hắn xuống, Hạ Dập tùy ý đưa tay lên lau một chút.

Sau đó hắn cúi đầu nhìn tiểu ngốc tử.

“Cậu tên là gì?”

Chử Sở không đáp lại, cậu chỉ nhìn chằm chằm tay Hạ Dập, hoặc nói là nhìn chằm chằm chai nước trong tay hắn.

“Muốn?”

Hạ Dập câu môi.

Chử Sở gật gật đầu.

“Anh Hạ đang làm gì vậy?”

Học sinh nam vừa nói chuyện kia đi đến, thuận tay đưa cái chai trong tay cho Chử Sở.

Đôi mắt của tiểu ngốc tử sáng ngời.

“Cảm…”

Cậu vừa muốn đưa tay ra nhận thì cái chia kia đã bị lấy đi, Chử Sở nhăn mi.

“Là cho tôi mà.”

“Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Nhìn qua thiếu niên có chút lưu manh, ôm cánh tay dựa vào hàng rào sắt phía sau.

“Cậu tên gì?”

“Hắc, anh Hạ, cậu bắt nạt một tên ngốc làm gì? Cho cậu ta đi.”

Tròng mắt đen bóng của Chu Sở rời đi, cậu gằn từng chữ nói:

“Cậu mới là tên ngốc.”

Hạ Dập phụt cười, hắn quay đầu nhìn về phía thành viên đội bóng rổ.

“Các cậu về trước đi.”

Học sinh nam bị mắng ngốc cũng không so đo, ngược lại còn vui vẻ cười cười.

“Đúng, tôi là tên ngốc, anh Hạ, chúng tôi đi trước đây.”

Chử Sở không để ý đến Hạ Dập, cậu đang rất khát, nhặt sau chia nước ở nơi này sẽ tích cóp đủ hai trăm chai, đủ bán được mười mấy tệ, Chử Sở yên lặng dùng đầu óc không quá thông minh của mình tính toán, tan học lại di nhặt một chút thùng giấy, thứ đó càng đáng giá hơn, nói không chừng hôm nay có thể bán được ba mươi tệ, vậy một tháng sẽ có chín trăm tệ, tổng cộng là một nghìn hai trăm tệ.

Như vậy là có thể đóng học phí rồi.

Chử Sở vừa nghĩ vừa bước đi, cậu căn bản không nghĩ đến người trước mặt sẽ không nhường đường, đầu nhỏ lập tức đâm vào cơ ngực rắn chắc, một tiếng phịch vang lên, Chử Sở ứa ra nước mắt.

Tiểu ngốc tử bĩu môi xoa xoa cái trán, cậu quyết định tránh đi, nhưng Hạ Dập lại trêu chọc cậu.

“Cái chai này là của tôi, không cho cậu nhặt.”

Chử Sở lập tức nóng nảy, khuôn mặt nhỏ phấn nộn nhặn lại, cả mặt đỏ lên vì phơi nắng.

“Tôi, tôi đến trước.”

“A.”

Hạ Dập nhướng mày không tỏ rõ ý kiến, đây là nghĩ hắn cũng là người nhặt rác sao?

“Nhưng đây là đồ của tôi.”

“Hôm qua tôi đã nhặt ở đây rồi.”

Chử Sở quyết định giảng đạo lý với Hạ Dập, giọng điệu chậm rì rì đã hơi nhanh một chút, nhưng khi nghe thì vẫn ngốc ngốc.

“Hôm qua cậu đã nhặt ở đây rồi?”

Chử Sở gật đầu thật mạnh, nhúm tóc ngốc trên đầu cũng lắc lư theo, cậu cường điệu nói:

“Hôm trước cũng là tôi, hôm kia cũng vậy.”

Thiếu niên mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, kiểu dáng rất bình thường, là loại bán sỉ ở siêu thị hai mươi tệ ba cái, không phân mã số, cổ áo có chút lớn, hơn phân nửa xương quai xanh đều lộ ra ngoài.

“Bán bao nhiêu tiền?”

Hạ Dập ngửi mùi xà phòng sạch sẽ trên người Chử Sở, tâm tư ác liệt của hắn lại xuất hiện.

Chử Sở thành thật trả lời.

“Tổng cộng ba mươi tệ.”

“Vậy cho tôi đi.

Hạ Dập mở bàn tay đưa về phía cậu, ngón tay thon dài cân xứng cực kỳ xinh đẹp.

Đầu óc Chử Sở ngừng hoạt động, cậu ngơ ngác a một tiếng rồi nói:

“Đây là tiền của tôi.”

Vậy nên không cho cậu.