Chương 2.2: Cậu Út Hứa Gia

- Quản gia, là bác nghĩ bậy, cũng không phải tôi nói đâu a...mà ông chủ, ông chủ đã về hay chưa?

- Ông chủ đêm nay sẽ về đến, cậu chủ bây giờ ở đâu? Tôi sẽ cho người chạy qua với cậu.

- Ông chủ có nói gì hay không? Đã biết cậu chủ bị thương chưa?

- Ông chủ biết rồi, nhưng chỉ nói "đã biết" xong thì cúp máy!

- Ông chủ cũng thật vô tình đi!

Trần Ổn chặc lưỡi vài cái, sau đó qua loa vài câu kể lại tình huống hiện tại của cậu chủ nhà mình rồi nhanh chóng cúp máy.

- Cậu chủ, thật tội cho cậu, người trong lòng không chỉ đẩy cậu đi xa cho rảnh mắt, giờ đến gặp tai nạn gần chết cũng không thèm quan tâm!

Trần Ổn tất nhiên đang âm thầm chửi rủa cái người gọi là ông chủ của mình. Ông chủ của Trần Ổn cũng chính là chủ nhân của Hứa gia bây giờ, Hoàng Tĩnh Tường năm nay mới 25 tuổi. Bất quá họ Hứa cũng không phải ruột rà gì với y, chỉ là ông nội của Hứa Kỳ Quang lúc đi ra ngoài chơi, tình cờ nhặt được y nằm xỉu trên đường, thấy đáng thương liền mang về bồi dưỡng, sau đó thì nhận làm con nuôi. Chuyện này cũng xảy ra từ hơn mười năm trước. Sau đó, trong một chuyến đi xa, cả ông nội và ba ruột của Hứa Kỳ Quang đều bị tai nạn qua đời. Để lại cả nhà già trẻ lớn bé và công ty cho Hoàng Tĩnh Tường tiếp nhận. Năm năm trở lại đây, Hoàng Tĩnh Tường điều hành khiến Hứa thị ngày càng lớn mạnh, hiện nay chính là một trong ba tập đoàn kinh doanh kim cương lớn nhất nước. Chi nhánh khắp thế giới.

Tổng tài Hoàng Tĩnh Tường là người suất không ai bằng, chính là nam nhân suất nhất trong mọi nam nhân, là vị hoàng tử trong lòng của thiếu nữ, đàn bà và gay của cả nước. Chỉ có điều, nam nhân cao quý tựa như kim cương, vừa đáng giá lại vừa sắc bén. Hoàng tổng tài lãnh khốc vô tình, với đối thủ ra tay triệt hạ, với thuộc cấp thì chính là nỗi khϊếp sợ. Với nữ nhân hay nam nhân khác cũng lạnh lùng, lại có thêm tính khiết phích. Người luôn tỏa ra hàn khí làm người khác đứng gần không rét mà run. Vị tổng tài này ngoài mặt lạnh trong tâm càng lạnh hơn. Chưa từng ai nhìn thấy qua y yêu chiều bất kỳ người nào, ngay cả đứa cháu út Hứa Kỳ Quang cũng không ngoại lệ.

Nhưng đáng ngạc nhiên hơn chính là với Hứa Kỳ Quang, y chẳng những không thích mà còn có chút chán ghét ra mặt. Tiểu thiếu gia nhà họ Hứa từ nhỏ bốc đồng ham chơi, quen thói thiên chi kiêu tử, nam nữ đều chơi. Ai cũng không quản nổi. Đến khi Hoàng Tĩnh Tường tiếp nhận Hứa gia liền đem giam lỏng người này trong nhà, toàn bộ bạn bè bằng hữu đều bị y làm cho kinh sợ, thành ra không một ai dám ra mặt bênh vực tiểu thiếu gia, thậm chí còn cắt đứt liên lạc.

Ba năm nay, Hứa Kỳ Quang sống không giống người, ở trong nhà đều ngẩn ngơ. Chỉ có một điều mà có lẽ chỉ có Trần Ổn, người hầu thân cận của thiếu gia mới biết, chính là Hứa Kỳ Quang thầm mến chú nhà mình. Năm lần bảy lượt câu dẫn người ta, cố tình quậy phá đế gây sự chú ý của Hoàng Tĩnh Tường, tiếc là y chỉ để lại cho hắn một bóng lưng đơn bạc, còn có thêm phần chán ghét.

Cách đây nửa năm, không biết vì lý do gì, Hoàng tổng liền mang Hứa thiếu gửi xuống một nông trại ở vùng nông thôn cũng là của bằng hữu thân thiết, mang tiếng là giáo huấn hắn, nhưng thực chất Trần Ổn biết chính là muốn nhổ đi cái gai trong mắt này. Phải chăng Hoàng tổng muốn một tay thâu tóm toàn bộ cơ nghiệp của Hứa gia?

Cái đầu nhỏ của Trần Ổn cũng không dám cho mình quyền xét tiếp. Chỉ là thiếu gia đang yên đang lành nửa năm bỗng dưng trốn trại trở về nhà. Thật không may trên đường đi xe lại bị tai nạn. Người ta dựa trên số máy lưu trong điện thoại mà gọi cho Trần Ổn. ID không có nên họ hoàn toàn không biết người bị tai nạn này chính là tiểu thiếu gia của Hứa thị. Trần Ổn khi nãy cũng đã nói rõ với quản gia hạn chế hành động tránh kéo theo phóng viên, như vậy ảnh hưởng đến danh tiếng của Hứa thị, điều này sẽ làm Hoàng tổng càng thêm chán ghét. Quả nhiên là thuộc hạ trung thành của Hứa thiếu gia nha.

Nhưng mà thiếu gia đang ở đâu?

Trần Ổn đi lại quanh quẩn hơn hai tiếng đồng hồ, lúc này trời đã xế chiều, ánh tà dương tịch mịch xen qua vài khe hở tòa nhà để lại những hình thù kỳ quái nằm trên mặt đất. Nhưng y vẫn không nhìn thấy bóng dáng thiếu gia đâu. Bất giác, trong một con hẻm nhỏ vang lên tiếng chó sủa. Y nhíu nhíu mày liếc nhìn vào trong, một cảnh tượng kỳ dị đang diễn ra, chính là một bầy chó khoảng hơn năm con đang vây quanh một thân cây mà sủa. Vài con còn nhe răng nanh nhọn hoắc như muốn đen dọa con mồi.

Trần Ổn ngẩng đầu nhìn lên, cách mặt đất chừng bốn mét, một thân ảnh thon dài với mái tóc tán loạn trong gió chiều phủ phục trên chiếc mông cong, quần áo bệnh nhân xộc xệch, hai tay vòng qua ôm lấy thân cây chặt đến nỗi như muốn bám dính thân mình vào đó. Hai chân bám trên cành có chút run rẩy, một chân còn không có giày mang, dường như đã đứng trên đó quá lâu đi. Nhìn hắn lúc này có bao nhiêu chật vật. Trần Ổn thoáng chốc khóe mắt cay xè.

- Cậu chủ?

Người trên cây nghe âm thanh này thì một con mắt mở ra, bất giác toàn bộ hai mắt đều mở ra, long lanh như hổ phách, môi cong vểnh lên cao, giọng nói chứa đầy oán khí tru lên từ đôi môi dày căng mọng.

- Trần Ổn, cứu trẫm! Cứu trẫm nha.

Trần Ổn bản thân cũng vô cùng sợ chó, lại còn năm con chó to lớn như vậy, thân thể nam nhân một mét bảy gầy yếu chỉ sợ làm thức ăn cho chúng còn không đủ. Trần Ổn nhanh chóng chạy ra khỏi hẻm tìm người trợ giúp, hoàng thượng nhỏ bám trên cây tru lớn, từ xa nghe rõ có bao nhiêu tuyệt vọng.

- Trần Ổn a, ngươi không thể bỏ trẫm nha, không thể nha.

Hoàng thượng thét lên một câu rồi im bặt. Rõ ràng hai canh giờ trước chính hoàng thượng dùng ám khí đâm người ta, hai canh giờ sau lại kêu người ta đừng bỏ mình. Hoàng thượng lúc này có biết bao nhiêu hối hận cùng đau đớn đi.

Mười lăm phút sau, bỗng dưng có bước chân người rầm rập tiến đến con hẻm, hoàng thượng dùng tai thường cũng có thể đoán được tầm ba người đi. Nhưng hoàng thượng đứng lâu đến nỗi không còn ngóc đầu dậy nỗi, chỉ biết ôm cây, hàng lông mày giật giật, mồ hôi chảy dọc xuống thái dương ướt đẫm. Bên dưới không biết đám người bằng cách nào đã mang lũ chó đi. Liền sau đó có tiếng nói vọng lên.

- Cậu chủ, xuống đi. Tôi đỡ cậu!

Là giọng của Trần Ổn. Kỳ Quang mắt cũng không nhướng lên nỗi từ từ ngồi xuống thân cây, hai chân run rẩy vô lực bỗng dưng ngã nhào xuống đất. Hoàng thượng phiêu phiêu thân mình trong gió, buông xuống một giọt nước mắt bi ai.

- Ngã chết còn tốt hơn bị chó cắn chết. Cũng không tệ đi!

Hoàng thượng sau đó nhắm mắt lại nhưng chờ đợi mãi vẫn không có cảm giác đau đớn. Mở mắt ra liền thấy mình từ lúc nào đã rơi vào vòng tay nam nhân. Người này đứng ngược ánh sáng nên hắn không có nhìn rõ lắm, chỉ là thấy khí tức thập phần quen thuộc làm hắn an tâm đến lạ thường, giống như hoàng thúc của hắn một ngàn năm trước. Sau đó liền rơi vào hôn mê bất tĩnh.

Người ôm hắn ánh mắt âm trầm, một tay bỗng vươn ra vuốt nhẹ mái tóc dài của hắn rồi ôm vào ngực bế đi. Bên ngoài lúc này đã là một mảng tối sáng, đèn đường từng ngọn leo lét soi rọi lên mái đầu hai người bọn họ, mái tóc dài phiêu dật quyện cùng tà áo măng tô đen của nam nhân càng như quyến luyến không rời.----HẾT CHƯƠNG----