Chương 2: Cậu Út Hứa Gia

Người đang gào thét hẳn nhiên trước đó vài ngày còn là vua Kỳ Quốc, Hứa Kỳ Quang. Trong cơn thất loạn bát tao bị đè đầu cưỡi cổ liền nghĩ đến hoàng thúc nhà mình mà gào tên. Nhưng dù có gào thế nào đi chăng nữa thì y cũng không bao giờ xuất hiện, bởi lẽ...tiểu hoàng đế của chúng ta đã xuyên không, và còn là xuyên không về một ngàn năm sau nữa.

Hứa Kỳ Quang lần thứ hai mê mê mang mang tỉnh dậy thì cảm thấy toàn thân ê ẩm, hình như là vừa trải qua một cơn vật lộn đến thê thảm đi, mười tám năm trong đời của hắn cũng chưa từng đánh nhau kịch liệt đến như vậy, vì chỉ cần hắn đứt một sợi tóc liền có hoàng thúc của hắn đứng ra đòi công đạo cho hắn.

- Vương vị tất nhiên phải lấy!

Câu nói này bất giác vang lên bên tai khiến Hứa Kỳ Quang không khỏi rơi nước mắt. Hoàng thúc thật ra đã muốn gϊếŧ hắn, hoàng thúc từ đầu đến cuối đều lừa gạt hắn, là hoàng thúc muốn hắn chết không phải hay sao? Hắn thấy tâm mình đau một mảng, khẽ co mình lại thành một đoàn nằm trên giường, hai tay run run ôm lấy gương mặt đầy nước mắt. Thật tình nói hoàng thúc phản hắn thì hắn sau này còn có thể tin vào ai nữa chứ? Người tin cậy nhất cũng đã phản hắn rồi không phải hay sao?

Một lúc sau khóc đủ, Kỳ Quang bỏ đôi tay khỏi hốc mắt sưng húp của mình mà nhìn nhìn xung quanh, cũng không biết rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra với mình nữa, rõ ràng giây trước không phải còn vươn tay ra với hoàng thúc sao, khi không rơi xuống núi rồi còn nơi này là đâu? Kỳ Quang đang tự hỏi chính mình thì cửa phòng liền mở ra, hắn nghe tiếng động liền xoay đầu lại. Chưa kịp liền bị ai đó tóm lấy kéo ngồi dậy ôm cứng vào ngực làm hắn suýt nữa ngộp thở đến chết. Hắn dùng đôi tay vô lực của mình đẩy đẩy người kia ra nhưng vô pháp, trên đầu truyền ra tiếng khóc chói tai.

- Cậu chủ a, thật may mắn cậu vẫn còn sống, a ha cậu chủ!

Hoàng thượng từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có ôm hoàng thúc đi, hắn không quen tiếp xúc thân thể với người lạ, ai dám ôm trẫm, trẫm liền chém!

- Ai vậy? Ngươi là ai, buông trẫm ra, hôi quá, ngươi hôi quá!

Hoàng thượng bất giác thét lên, người đang ôm cứng hắn liền tủi thân lui ra, còn bĩu bĩu môi hơi cúi đầu xuống. Kỳ Quang lúc này mới kịp nhìn kỹ y liền nhíu mày lại thành hàng.

- Thuộc hạ của hoàng thúc?

Hứa Kỳ Quang nhớ rất rõ kẻ ngồi cùng mấy người trong phủ vương gia đêm nọ, gọi cái gì là...

- Trần Ổn, phải rồi, chính là hắn!

Kỳ Quang lập tức đỏ mắt, hắn nhích nhích mông mình về phía thành giường, hai tay ôm lấy ngực làm bộ dạng như con gái nhà lành bị cưỡng bức mà trừng người kia.

- Ngươi...ngươi muốn gϊếŧ trẫm?

- Hả, cậu chủ, cậu nói bậy bạ cái gì vậy?

Người giống Trần Ổn nhưng không phải Trần Ổn kia lập tức phản ứng, y xua xua tay mà tiến đến gần cậu chủ nhà mình, hành động này càng làm hoàng thượng nhỏ thêm phần kinh hãi. Lập tức đảo đôi mắt to quanh phòng muốn tìm kiếm cứu nhân.

- Người đâu, cứu trẫm a, cứu trẫm!

Hoàng thượng dùng hết ý chí muốn giữ lại mạng nhỏ của mình lập tức ba chân bốn cẳng nhào xuống giường định chạy ra cửa, nhưng bên ngoài từ khi nào một bạch y nữ nhân tiến vào, trên tay còn cầm theo ám khí. Hoàng thượng kinh hãi, nhớ đến lúc nãy, mông liền nổi lên một trận đau đau, cơ mông khẽ co rút nhúc nhích, lập tức nhảy lên giường lấy chăn trùm kín đầu.

- Các ngươi là ai? Sao lại bắt trẫm nha? Hoàng thúc ở đâu? Hoàng thúc đang ở đâu? Trẫm muốn gặp hoàng thúc. Oa oa...

Người giống Trần Ổn nhưng không phải Trần Ổn thấy cậu chủ nhà mình một bộ dạng tinh thần chấn động liền hoảng hốt nhìn y tá. Y tá cầm ống tiêm nhìn một đống thù lù run rẩy trên giường mà không cách nào xuống tay. Bất giác, bên ngoài một nam nhân cao lớn gần mét chín tiến vào.

- Bác sĩ, cậu chủ tôi thế này là sao? Cậu ấy nói nhảm cái gì mà trẫm...có phải bị điên rồi hay không?

- Cậu ấy quá hoảng hốt, cần thời gian hồi phục. Có thể sẽ chuyển sang bộ phận điều dưỡng.

- Nhưng mà...

Y khẽ nhíu mày cắn cắn môi.

- Có gì bất tiện?

Vị bác sĩ thấy y có vẻ suy tư nên khẽ nhíu mày, sau đó nhìn ra vẻ quen thuộc mà hắn từng nhìn thấy từ phía gia đình bệnh nhân khất nợ thì liền hất cằm lên, hai tay bỏ vào túi quần, cao giọng.

- Không có tiền sao? Không có tiền sao không nói sớm?

- Hả?

- Cậu nghe không hiểu sao? Có tiền thì ở lại, không có tiền thì dẫn cậu ta về nhà. Ở đây là bệnh viện cũng không phải trại từ thiện mà hầu hạ các người!

Y như không tin vào tai mình liền ngoáy ngoáy một cái.

- Bác sĩ nói gì?

- Còn muốn lặp lại? Đóng viện phí hoặc là cút xéo cho tôi!

- Anh...con mẹ nó, có phải là người không? Có thể nói lời không phải con người như vậy?

Y chưa kịp dứt lời đã xấn đến siết cổ áo bác sĩ xách lên, bất quá vì y thấp quá nên chỉ có thể nhón lên mới miễn cưỡng đứng đến cổ người ta, hình ảnh này trong mắt mọi người liền có chút quái dị.

- Là người hay không cũng không vì cậu phán mà thay đổi được. Cút!

Người bác sĩ vừa nói vừa thản nhiên nhìn y, giống như nhìn một sinh vật không chút hiểm nguy với mình.

- Tôi không đi đó, mẹ nó coi các người làm gì tôi!

Một phút sau,

- Cậu chủ à, có khó chịu ở đâu hay không?

Hoàng thượng nhìn ngó xung quanh, lúc nãy vừa nghe thấy tiếng hét sau đó lập tức cả thân thể cùng chăn mền bị người khác túm lấy ném ra ngoài. Quả nhiên cọp xuống đồng bằng bị chó khi! Hoàng thượng rất thấm thía đạo lý này mà không khỏi tâm đau một mảng.

- Đợi trẫm hồi cung liền tru di tam tộc các ngươi! À không phải, là tru di cửu tộc các ngươi! Cho chết hết luôn, đừng hòng cầu xin tha thứ! Cả hoàng thúc cũng không thể xin. Hừ.

Hoàng thượng vừa lẩm bẩm trong miệng vừa nhìn nhìn. Nhưng nhìn đến trẹo cổ cũng không nhìn đến nóc của tòa nhà. Cuộc đời hoàng thượng thỉnh thoảng cũng có đi đây đi đó, sang ngoại bang không ít lần, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một tòa nhà rộng lớn thế này. Lúc nãy, khi bị xách xuống còn đi bằng cái hộp gì đó chỉ trong chớp mắt đã xuống đến mặt đất, hại hoàng thượng quấn lấy bảo vệ như bạch tuộc, thật là mất mặt cửu ngũ chí tôn! Chóng mặt đến giờ cũng chưa thể đứng dậy khỏi bãi cỏ xanh um ở bên hông bệnh viện.

Bất giác, hoàng thượng nhìn thấy một bàn tay lạnh lẽo đặt trên trán mình, chưa kịp gỡ ra thì nó đã rời đi.

- Cậu chủ à, cậu đừng làm tôi sợ nha, có phải gặp tai nạn đã va phải đầu hay không? Rõ ràng đầu không có vết thương mà!

Người giống Trần Ổn nhưng không phải Trần Ổn vạch tóc hoàng thượng ra tìm kiếm vết thương, xong không khỏi cảm thấy chướng mắt.

- Cậu chủ, ở nông thôn không có chỗ cắt tóc hay sao? Tóc cậu chủ dài như thế này? Trông thật là...

"Giống kẻ điên", bất quá ba từ này y không có nói ra đành phải nuốt vào trong bụng. Nói đến đây hoàng thượng liền liếc nhìn người trước mắt. Y tóc ngắn cũn giống bạch y nam nhân hung dữ trong kia, áo thì bị cắt đến lộ cả cánh tay, quần cũng lộ cẳng chân, rồi giày thì bị xén đến hở ra đầu ngón chân và gót chân. Hoàng thượng nhìn y không khỏi cảm thấy thương cảm mà âm trầm sắc mặt.

- Hoàng thúc đã vứt bỏ các ngươi hay sao? Vì sao đến y phục cũng thiếu thốn đến như vậy? Xem ra hoàng thúc không chỉ bỏ trẫm, ngay cả thuộc hạ của mình mà hắn cũng bỏ... Hoàng thúc thật đáng ghét, hoàng thúc không có đáng tin đâu!

Hoàng thượng bĩu bĩu môi, nước mắt lúc này cũng ứ trụ viền mi, nhíu nhíu mày lòng lại bay về chốn cũ, nơi mà hoàng thúc cùng hắn cưỡi trên con bạch mã chạy trên thảo nguyên xanh bát ngát trời mây.

- Cậu chủ tâm thần có vấn đề rồi hoặc là bị ai đó nhập đi. Không được, phải nhanh chóng gọi người đến mang cậu ấy về nhà!

Y đang suy nghĩ bỗng ré lên một tiếng.

- A...

Y nhìn lại liền thấy một ống tiêm từ lúc nào đã cắm vào mông mình, ngay khe mông, một cỗ đau đớn xộc lên đại não, mà kẻ chủ mưu lại đang giương đôi mắt tròn xoe không chớp vô tội nhìn về phía mình.

- Cậu chủ...cái này...cái này cậu chủ sao lại có?

- Trẫm khi nãy lấy được chỗ bạch y nam nhân kia. Không sao, sẽ không chết, họ đâm trẫm mấy lần nhưng trẫm vẫn còn sống, chỉ là ngủ một chút...

Hoàng thượng càng nói càng cảm thấy không đúng nên giọng nhỏ dần đi.

- Một chút sẽ hết...

Nói xong, hoàng thượng dứt khoát đứng dậy, còn gom cả y phục quái dị của mình được bệnh viện gói lại mà chạy mất. Bỏ lại người giống Trần Ổn nhưng không phải Trần Ổn nằm trên mặt đất, ánh mắt không cam tâm mà nhìn vào cái bóng mờ mờ dần xa kia rồi từ từ nhắm mắt lại.

- Cậu chủ...mẹ nó chơi tôi...

Y sau khi nhắm mắt lại thì đến nửa tiếng sau mới tỉnh, cổ dường như còn bị trẹo sang một bên.

- Mẹ nó, bệnh viện mà như đất hoang, không ai thèm ngó tới mình!

Y quả nhiên thật bất hạnh, ngất xỉu ngay trong khuôn viên bệnh viện mà chẳng ai thèm nhìn đến để mang y đi, nằm ngoài trời phơi nắng đến mặt cũng chuyển sang đỏ ửng.

Y lồm cồm bò dậy mò mẫm trong túi quần vất vả lấy ra chiếc điện thoại, nhìn nhìn số lại vừa muốn gọi vừa không muốn.

- Alo, Hứa gia xin nghe!

Là tiếng của quản gia nhà y.

- Bác Từ, gọi lại cho tôi, máy tôi hết tiền!

Vừa dứt chữ cuối liền nghe tiếng tút tút. Khi nãy trong bệnh viện không phải y không muốn gọi về nhà mà vốn dĩ là đã hết tiền, định đi ra ngoài dùng điện thoại công cộng để nhờ người mang tiền đến, chưa kịp thì cả chủ và tớ đều bị bảo vệ xách lên ném ra ngoài. Thói đời quả nhiên không có tiền liền bị khinh khi. Y không chắc người bị tai nạn là cậu chủ nên lẳng lặng đến nhìn thử, nếu đúng là Hứa Kỳ Quang thì gọi người đến đón. Nhưng mọi việc ngoài dự liệu, ngay cả cậu chủ giờ cũng đã nhanh chân co giò chạy mất. Lát sau bên kia có tiếng điện thoại gọi lại.

- Trần Ổn, có chuyện gì? Người đó rốt cuộc có phải cậu chủ hay không?

Hóa ra cái người giống Trần Ổn tưởng không phải Trần Ổn mà lại chính là Trần Ổn!

- Đúng là cậu chủ, vết thương không đáng ngại nhưng chính là...

- Chính là cái gì? Khi không đang nói thì ngừng lại? Muốn tôi lo chết hay sao? Còn không mau nói!

- Chính là cái chỗ...cái chỗ đó...nó có thể hư rồi!

- CÁI GÌ?

Bên kia lập tức có tiếng hét.

- Hư...trời ơi, hư rồi...cậu chủ a, sao lại khổ như vậy? Cậu chủ còn chưa biết mùi đời, sao lại hư?

Từ quản gia khóc không ra nước mắt, bên này cũng là một mảng yên lặng. Nhưng không đúng, não hư thì có liên quan gì đến mùi đời cơ chứ?

- Lão gia ơi, bất hạnh quá mà, tiểu thiếu gia nhà chúng ta còn chưa có cô nương yêu đâu!

- Từ quản gia, khoan đã, bác nói cái gì vậy? Có phải hiểu lầm gì hay không? Tôi chỉ muốn nói là đầu thiếu gia có chút vấn đề, nói năng cùng hành động hơi hàm hồ mà thôi!

Từ quản gia liền chửi đổng, Trần Ổn nhanh chóng đưa điện thoại cách xa tai mình một chút.

- Ổn, cậu đúng là cái thứ mất dạy...muốn chọc tức tôi mà! May quá, Hứa gia còn có thể không tuyệt tự!

---------------

HẾT CHƯƠNG 2