Chương 5.2: Sự thật hé lộ

Bên trong nháo loạn một hồi cuối cùng cũng yên ổn trở lại, chiếc đầu nhỏ từ trong l*иg ngực Hoàng Tĩnh Tường chui ra, đôi mắt còn như thỏ mà hồng hồng. Y đưa hai ngón tay cái áp lên mí mắt Kỳ Quang khẽ vuốt vuốt.

- Có khó chịu hay không? Lát nữa trở về áp vài viên đá sẽ thấy dễ chịu hơn!

- Không khó chịu trưng trẫm muốn ăn gà, trẫm muốn ăn gà nướng!

Hoàng Tĩnh Tường nở nụ cười ôn nhu áp môi lên trán Kỳ Quang khẽ hôn một cái.

- Được, trở về sẽ ăn gà nướng. Bây giờ tôi mang em đi chơi. Có chịu không?

- Đi chơi? Phải, trẫm rất thích chơi...nhưng mà ngươi vừa làm gì trẫm đó?

- ...

Kỳ Quang liền giơ ngón tay chỉ chỉ lên trán mình, ngụ ý muốn hỏi nụ hôn khi nãy là gì. Hắn vẫn thấy kỳ lạ, chẳng phải cái đó bình thường chỉ dành cho hài tử hay sao? Hắn đã lớn thế này cũng không cần hôn đi. Hoàng Tĩnh Tường nhìn sâu vào mắt hắn liền tằng hắng một cái.

- ...Những cái này gọi là xã giao. Sau này từ từ tôi sẽ dạy em. Còn có, trước mặt người khác thì đừng xưng là trẫm, hãy xưng là tôi, cũng đừng gọi là ngươi...trở về nhà lần lượt tôi sẽ dạy em!

- Với ai cũng như vậy?

- Không cần như vậy trước mặt tôi. Em có thể xưng hô thế nào cảm thấy thoải mái...còn cái này...

Dứt lời, Hoàng Tĩnh Tường liền cúi đầu ấn môi mình lên môi hắn một cái, đầu lưỡi còn khẽ quét qua một cái tại vành môi hắn, làm hắn giật mình trợn tròn mắt nhìn y.

- Cái này khi nào gặp mặt hoặc tạm biệt sẽ dùng đến. Từ từ em sẽ thích ứng, không cần lo lắng!

Cái gì mà lo lắng chứ, rõ ràng là Hoàng tổng nhân cơ hội liền chiếm tiện nghi của người khác còn giả giọng thanh cao.

- Là như vậy sao?

Hoàng thượng vừa dứt lời liền ấn môi mình lên môi y, bắt chước động tác khi nãy khẽ vươn đầu lưỡi ra liếʍ vào môi y một cái cũng tách ra, làm y một trận hừng hực lửa nóng trong bụng. Hoàng thượng rõ ràng chính là vừa bị Hoàng thúc bán còn giúp y đếm tiền. Qủa nhiên còn không nhận mình ngốc nghếch đi!

- Bảo bối thật thông minh, ai mắng bảo bối ngốc kẻ đó mới ngốc!

Hoàng thúc hết sức hài lòng còn khen động viên hoàng thượng. Hoàng thượng được khen liền vô cùng hào hứng mà reo loạn trong xe. Ai dám bảo hắn ngốc chứ, rõ ràng người kia vừa dạy thì hắn liền biết, còn làm giỏi nữa chứ! Sau này gặp lại hoàng thúc, nhất định phải nói cho thúc biết hắn cũng không phải kẻ ngốc đâu!

Sau khi mang Kỳ Quang ra khỏi xe thì Hoàng Tĩnh Tường liền nắm lấy tay hắn kéo đến một cánh cổng lớn. Hôm nay, y dắt hắn đi xem xiếc nước. Hoàng thượng từ nhỏ đã rất thích xem những cái mới lạ, trò này quả nhiên đúng với sở thích của hoàng thượng. Hoàng tổng hôm nay dẫn hắn đi xem cũng muốn hắn được mở mang tầm mắt.

Hôm nay, Hoàng Tĩnh Tường mặc một chiếc áo jacket đen thời thượng bên ngoài, quần jean đen ôm sát, đội nón cùng đeo kính mát to bản để không nhiều người chú ý đến y. Ở đất nước này, y tuy là thương nhân nhưng nổi tiếng còn hơn minh tinh điện ảnh. Rất nhiều người biết đến thậm chí còn có cả một fanclub riêng. Hoàng tổng tài tuổi trẻ tài cao được như vậy cũng không phải chuyện xa lạ gì.

Còn Hứa Kỳ Quang trước khi xuống xe cũng được y tỉ mỉ khoác một chiếc áo măng tô trắng dài đến đầu gối, cổ áo tùy tiện kéo cao lên để che đi cái đuôi sam kỳ dị. Đầu đội một chiếc mũ màu trắng, bên trong là áo thun đen cùng jean đen ôm sát đôi chân dài miên man, lộ ra chiếc mông cong vểnh của hắn.

Sáng nay Hoàng Tĩnh Tường nhìn thấy hắn bước xuống lầu mà khẽ nuốt khan vài cái. Cho nên, dù là thời tiết không lạnh nhưng Hoàng tổng thật không muốn "người của mình" ra đường thu hút nhiều ánh mắt hâm mộ. Kiểu như Hứa Kỳ Quang chỉ cần ăn diện đẹp một chút liền lập tức sang hôm sau sẽ có fanclub riêng. Y tuyệt nhiên không thích như vậy, cái gì đẹp của y nên chỉ để mình y nhìn thấy là đủ.

Nơi họ đến là một hồ bơi rất rộng, xung quanh là khán đài hình vòng cung với nhiều nấc thang dài từ cao đến thấp. Hứa Kỳ Quang vừa đi vừa nhìn vừa ngó, cái cổ liên tục vận động không ngừng, trái phải trước sau như tiểu hài tử được ba lần đầu dẫn lên thành phố chơi. Hắn đang mãi miết ngắm nhìn thú vui vật lạ bỗng dưng toàn thân rơi vào một cái ôm. Hoàng Tĩnh Tường vốn dĩ đang đi phía trước nắm tay kéo hắn đi, không biết từ lúc nào đã từ phía sau vòng tay bọc lấy hắn trong lòng. Dòng người đang xô đẩy, có một cô gái rất xinh đẹp từ phía sau, nếu khi nãy Hoàng Tĩnh Tường muộn một giây thì nàng đã va vào lưng Kỳ Quang rồi. Hoàng tổng liền dùng ánh mắt sắc hơn dao lườm nàng, chỉ có điều sau mắt kính nên nàng không thể nhìn thấy được mắt y lúc này có bao nhiêu hung ác.

Hôm nay, vốn dĩ y định bao trọn khu này, nhưng vì muốn cùng Kỳ Quang trải nghiệm những điều mà dân thường vẫn làm nên y mới phải trải qua cảnh chen lấn như vậy. Bất quá cũng không sao, bảo bối nhà y cười từ đầu mùa đến cuối mùa, vô cùng vui vẻ đi. Từ nhỏ đến lớn hoàng thượng đã muốn một lần dạo chơi bên ngoài, muốn tận mắt chứng kiến cảnh sinh hoạt thường ngày của lê dân bách tính. Tiếc là Hoàng Tĩnh Tường vô cùng bận rộn chính sự, cũng chỉ vài lần dẫn hắn đi. Hôm nay coi như bù đắp cho những thiếu hụt năm xưa của y vậy.

Sau một hồi bọn họ cũng ổn định được chỗ ngồi, tiết mục mở màn hết sức ấn tượng, Hứa Kỳ Quang cười đến đau cả miệng. Hoàng Tĩnh Tường xoay qua bên hông lấy chai nước ngọt vừa mua định đưa qua cho bảo bối nhà mình uống, khi xoay lại y lập tức đen mặt, một tay giật Kỳ Quang ngã nhào vào l*иg ngực mình, lon coca trên tay cũng bị bóp đến bung nắp mở, bắn cả sang người phía trước.

- Em đang làm cái gì?

- Cái gì?

Hoàng thượng mờ mịt không biết Hoàng tổng đang hỏi gì, có phải hắn vừa làm cái gì sai hay không? Vì cớ gì y lại hung dữ như vậy? Hắn chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn y.

- Tôi hỏi em vừa làm cái gì?

Hoàng thượng nghĩ nghĩ lập tức hiểu, khóe môi liền giương lên thành một đường cong tuyệt mỹ.

- Trẫm...trẫm mới chào xã giao hắn nha, khi nãy ngươi đã dạy cho trẫm, trẫm học không tốt đi?----HẾT CHƯƠNG----