Chương 8.2: Người cũ - Người mới

Hoàng Tĩnh Tường miệng cười tâm không cười nhìn hắn.

- Ngoan!

Dứt lời y ôm hắn vào lòng thật chặt, còn hôn hôn lên mái tóc hắn. Kỳ Quang cũng không làm ra động tác gì quá lớn, bất quá hắn cảm thấy chân mình có hơi run.

Lát sau cả hai vào nhà, Kỳ Quang liền bò lên giường nằm xuống như muốn ngủ. Hoàng Tĩnh Tường rất hiểu hài tử nhà mình, hắn tuyệt nhiên là người thích vui đùa nhảy nhót, hiếm khi buồn bã không nói chuyện như thế này. Sáng nay thức dậy hắn đã khác.

- Trẫm muốn về nhà!

Câu nói tối qua của Kỳ Quang vang lên trong đầu Hoàng Tĩnh Tường khiến y vô cùng khó chịu. Tối nay y có buổi đấu giá phải tham dự. Lát nữa còn đến công ty giải quyết nhiều công việc đang chờ. Nhưng hài tử nhà y lại giấu diếm tâm sự, y tuyệt nhiên không thể an tâm để hắn ở nhà. Y không muốn khi trở về thì không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa.

- Bác Từ, gọi bên camera đến lắp toàn bộ hệ thống trong nhà cho tôi. Tôi muốn mọi ngóc ngách mình đều có thể nhìn thấy. Ngay trong hôm nay.

- Nhà tắm có gắn hay không?

Hoàng Tĩnh Tường trừng mắt nhíu nhíu mày làm Từ quản gia giật mình một cái xoay người đi. Lập tức từ phía sau giọng Hoàng tổng khàn khàn.

- Gắn trong phòng Kỳ Quang!

Từ quản gia không khỏi cảm thấy ông chủ mình có bao nhiêu biếи ŧɦái. Cậu chủ e là cả đời này cũng không thoát khỏi tầm mắt của ông chủ đây mà. Thật đáng thương nha.

Hoàng Tĩnh Tường sau đó cũng nằm xuống giường vươn tay ôm hài tử nhà mình vào lòng, vỗ về.

- Lát nữa ra ngoài cùng tôi.

Hoàng thượng nhỏ đang trịch thượng hờn dỗi trong chăn thì không khỏi khởi động tư duy, tròng mắt đảo vòng tròn. Hắn nhớ rõ mấy ngày trước đi xem xiếc nước rất thú vị, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng nhìn thấy thứ làm hắn trầm trồ như vậy. Quả nhiên ở với Hoàng tổng thì hắn liền được nhìn thấy những thứ hắn chưa từng được nhìn qua. Nhưng bất quá, đi cùng Hoàng tổng nhiều quá hắn sẽ không quên hoàng thúc của mình chứ?

- ..Đi đâu?

Hoàng thượng nhỏ liền trở nên e dè. Hắn cả đêm qua không thể ngủ được, mỗi lần nhắm mắt ngủ hắn đều cố nhớ ra gương mặt cùng dáng vấp của hoàng thúc, nhưng mỗi lần như vậy hắn đều không thể nhớ ra hoàng thúc trong bộ trường bào dài năm xưa nữa, thay vào đó là một Hoàng tổng tóc ngắn cùng y phục kỳ dị. Hoàng thượng vô cùng đau khổ, cảm thấy mình thật hư quá, mới không nhìn thấy hoàng thúc vài ngày đã quên luôn hoàng thúc.

Hoàng thượng nghĩ nghĩ cả đêm vẫn muốn trở về cái chỗ kia để sớm đoàn tụ cùng người thân. Hắn thấy mình không thuộc về thới giới này, cái gì hắn cũng không hiểu. Hắn càng không muốn nhìn thấy Hoàng tổng nữa, vì nhìn thấy người này hắn sẽ càng nhanh chóng quên mất đi bộ dạng hoàng thúc nhà hắn. Nhưng bây giờ có phải hoàng thúc đã đăng cơ rồi hay không? Càng nghĩ Kỳ Quang càng rối trí, trở về hay không trở về chứ?

- Em có muốn đứng ở một nơi thật cao nhìn xuống hay không?

Hoàng Tĩnh Tường thấy bộ dáng ảo não của hài tử nhà mình thì liền đưa lời dụ dỗ.

- Ý ngươi là núi sao? Trẫm mới không thèm, chỗ đó đi mỏi chân lắm!

Thấy hoàng thượng có vẻ quan tâm, y liền thừa thắng xông lên.

- Không có đi, là bay, có hiểu không?

- Bay?

Hoàng thượng nhỏ lập tức tưởng tượng mình ngồi trên một cánh diều to lớn, sau đó được người thả đi, mặt đang buồn chán liền ngồi bật dậy. Dù gì vài ngày nữa cũng sẽ trở về, không phải Hoa Thiếu Vinh đã nói như vậy hay sao? Trước khi đi phải chơi cho thật đã mới cảm thấy hài lòng.

- Có phải sẽ có cái gì đó kéo trẫm lên hay không? Trẫm rất muốn, mang trẫm đi!

Hoàng Tĩnh Tường không ngờ nhanh như vậy đã câu được con thỏ này, liền vươn tay vuốt vuốt mái tóc dài của hoàng thượng.

- Chỗ đó rất vui, em sẽ được nhìn thấy những thứ to lớn bay lượn, em cũng có thể chạm vào chúng!

- Hay như vậy?

- Phải, có điều...

- Sao?

- Trước đó phải đi hóa trang một chút!

- Hóa trang, có phải giống như thích khách bịt mặt hay không?

Hoàng thượng càng nghe càng cảm thấy hào hứng, hắn vẫn nhớ rõ những lần Phí Lời mang hắn ra khỏi cung đều bắt hắn phải hóa trang. Hắn thích lắm! Những lúc đó tim đều đập lợi hại nha.

- Phải, hóa trang xong người ta sẽ không dễ dàng nhận ra em nữa, sẽ rất bí ẩn đi!

- Bí ẩn sao? Ha ha, trẫm thích. Đi nga đi, trẫm lập tức đổi y phục.

Nói xong, hoàng thượng lập tức bò xuống giường chạy về phòng mình, cả dép cũng không thèm mang. Rõ ràng chỉ là một tiểu hài tử, nghe được mang đi chơi liền vui đến như vậy? Chỉ có điều, Hoàng tổng khẽ nhếch mép lên cười đến sâu xa.

Hoàng thượng chạy về phòng lập tức gọi Từ tổng quản.

- Từ công công, thay y phục cho trẫm. Trẫm phải ra ngoài!

Cái người được gọi là công công đó vừa nghe thấy liền kinh hoảng trong lòng, không khỏi thở dài một hơi.

- Cậu chủ lại trở bệnh rồi nha.

Từ quản gia liếc liếc thấy Trần Ổn bên cạnh mặt liền ánh lên nét gian xảo.

- Ổn, cậu lên thay đồ cho cậu chủ!

Trần Ổn một bên đang lau chùi bóng đèn mà cong cong miệng lên nhìn Từ quản gia đầy khinh thường.

- Cậu chủ gọi bác chứ có phải tôi đâu?

- Cậu không thấy tôi đang ghi sổ sách? Còn ở đó lười biếng đi?

- Tôi mới không lười biếng, tôi cũng đang bận nha!

Dứt lời, Trần Ổn liền nghe tiếng bước chân trên lầu, ngoáy đầu nhìn lên cười một cái.

- Tôi nghĩ chúng ta không cần lên, có người giúp rồi!

Hai người không hẹn cùng nhìn nhau âm trầm nét mặt.

Trên lầu, Hoàng Tĩnh Tường đang chọn quần áo cho Kỳ Quang, khi nãy vừa nghe tiếng gọi của Kỳ Quang y lập tức đi qua. Da thịt của hài tử nhà y cũng chỉ có thể để một mình y nhìn thấy, kẻ khác nhìn qua nhất định y không bỏ qua đâu.

- Xoay lưng lại.

Hoàng thượng liền nghe lời xoay người, sau đó tiếng dây kéo chầm chậm vang lên. Hoàng tổng dứt khoát kéo sợi dây bộ đồ con thỏ của hoàng thượng, nhanh chóng một mảng lưng trắng trẻo mềm mại lộ ra. Phân thân bên dưới không khỏi rục rịch, y liền mất khống chế vén tóc Kỳ Quang qua bên vai, một tay ôm eo Kỳ Quang, một tay luồn vào bên trong áo mò mẫm ra phía trước ngực. Đầu cúi xuống từ từ bờ môi chạm vào bờ lưng mê hoặc kia. Tay không an phận tìm kiếm điểm nhô trước ngực bất giác nhéo một cái. Hoàng thượng rùng mình hét lên, tay liền nắm lấy bàn tay cách lớp áo đang làm loạn cơ thể mình. Nhưng áo liền quần, hoàng thượng không cách nào giữ lấy bàn tay đó. Tiếng nói hoàng thượng trở nên yếu nhược rêи ɾỉ, chân cũng hư nhuyễn, bủn rủn không còn sức đứng vững.

- ...Ngươi làm gì?...ưʍ...

Hoàng Tĩnh Tường không quan tâm đến lời hoàng thượng, y vừa mυ"ŧ vừa liếʍ trên vai hắn. Từ từ cắn vào cổ rồi hôn đến tai, bàn tay vẫn như cũ dày vò càng ác liệt đầu nhũ Kỳ Quang. Kỳ Quang chân không còn đứng vững hít khí run run tựa vào l*иg ngực phía sau lưng.

- Trẫm khó chịu, đừng...đừng mà...ưʍ...buông trẫm ra....ưʍ...

Hoàng Tĩnh Tường nghe tiếng rêи ɾỉ như mèo con trong miệng hoàng thượng mà máu không khỏi từng đợt sôi lên. Hắn khom tới bất giác nắm lấy cằm Kỳ Quang giật qua đột ngột cắn lên duyện mυ"ŧ. Càng cắn hắn càng thấy cỗ nhiệt khí trong bụng mình từng đợt dâng lên.

- Chiếm lấy hắn, chiếm lấy hắn! Từ nay hắn sẽ thuộc về ngươi!

Trong đầu có tiếng nổ vang lên, Hoàng Tĩnh Tường càng cắn càng hăng, y bóp cằm Kỳ Quang để hắn mở miệng, đầu lưỡi trơn ướt nóng hổi lập tức trườn vào, chạm phải đầu lưỡi người kia liền quấn lấy, cuồng bạo chiếm đoạt. Hoàng thượng nhỏ tưởng Hoàng tổng định ăn lưỡi mình, hắn hoảng sợ dùng hai bàn tay nhỏ đẩy người kia ra. Mất đà cả hai cùng ngã lên giường, y đè lên người hắn, phân thân bên dưới dứng ngắt dựng thẳng, từ lúc nào đã dựng lên thành lều cao trong quần y.

- Buông ra...buông ra...ưʍ...

Lời nói bị Hoàng tổng nuốt mất phân nữa, y thở hồng hộc như con trâu mộng ra sức cắn lấy đôi môi mà y ngày đêm thèm khát kia. Hoàng thượng nhỏ sợ quá tay vơ được cái gối liền kéo qua đánh vào đầu y một cái, Hoàng Tĩnh Tường lập tức bừng tỉnh. Y tách khỏi môi hắn, chóp mũi chạm vào nhau, nhìn đôi mắt tràn ngập nước mắt vì sợ hãi của Kỳ Quang y liền tỉnh ngộ. Mình lại làm hắn sợ rồi!

Y đành thở dài kiềm nén du͙© vọиɠ của mình lại từ từ ngồi dậy khỏi cơ thể hắn. Hoàng thượng vẫn còn sợ hãi lắm, khi nãy người này vì sao muốn ăn lưỡi hắn nha? Hắn chỉ có cái lưỡi này, không còn thì làm sao mà ăn cơm? Hắn càng nghĩ càng thấy xót. Chẳng lẽ lưỡi của hắn lại ngon như vậy? Hoàng thượng mừng vì vẫn còn giữ được chiếc lưỡi cho mình nên không khỏi thở ra một cái.

- Xin lỗi!

Hoàng Tĩnh Tường nói xong đứng dậy đi thẳng vào nhà tắm. Khoảng mười lăm phút sau y mới trở ra, trên người toàn là hơi nước. Hoàng thượng nhỏ vẫn chưa có thay quần áo, tóc tai vì cú lăn lộn vừa rồi mà trở thành một mớ hỗn loạn. Hoàng Tĩnh Tường lần này thành thật thay y phục cho hắn, cũng không dám nghĩ bậy nữa. Dục tốc bất đạt, y hiểu rõ, còn rừng không sợ thiếu củi đốt, mọi chuyện đều phải từ từ.

Hoàng thượng vì bảo hộ cho chiếc lưỡi của mình không bị Hoàng tổng dòm ngó mà từ đầu đến cuối đều lấy tay che miệng, mắt cảnh giác luôn quan sát y đề phòng, làm y không khỏi dở khóc dở cười, tay xoa xoa đầu nhỏ.

- Tôi sẽ không làm như vậy nữa, em đừng sợ!

Nói xong, y kéo hắn vào xe, tài xế nhận lệnh chở bọn họ đến một Hair salon nổi tiếng ở gần Hứa thị, mà lúc này hoàng thượng nhỏ vẫn đang tưởng tượng mình sẽ hóa trang thành hắc y nhân, trên tay cầm trường kiếm khuấy đảo thiên hạ mà trong lòng vui sướиɠ không yên, miệng tràn ra cả ý cười.

--------------------