Chương 9: Hoàng Thượng Cắt Tóc

Hoàng thượng nhỏ nhanh chóng được Hoàng tổng mang vào một Hair salon sang trọng, dưới đại sảnh hoa lệ là hai cô gái trong bộ đồng phục xinh tươi, nở nụ cười hết sức duyên dáng đón chào hai người. Bọn họ bước vào lập tức thu hút ánh nhìn của đông đảo khách quan bên dưới. Bọn họ đa phần là minh tinh người mẫu, có một số là cậu ấm cô chiêu danh gia vọng tộc, tất cả đều hướng đến Hoàng Tĩnh Tường một thân âu phục thiết kế ôm sát người. Gương mặt y sắc sảo góc cạnh, mày kiếm mũi cao, môi mỏng đỏ sậm. Ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm làm người khác vừa nhìn vào liền sợ hãi lại vừa mơ ước.

Nhưng hôm nay, Hoàng tổng cao phú soái xuất hiện lại còn mang theo bên mình một thanh niên, mà thanh niên này bộ dạng có hơi quái dị, đầu lắc lắc hết ngó đông đến ngó tây, còn có mái tóc dài chấm mông. Không phải là nam sủng mới của Hoàng Tĩnh Tường đi? Còn là một ngôi sao nhạc Rock? Nhưng Rock star chắc không quê mùa dòm ngó dáo dác vậy đi? Trong mắt những người kia có ba phần tò mò còn bảy phần chính là ganh tị.

Hoàng tổng ngược lại không có để ý đến ánh mắt người khác mà một đường thẳng tiến, tay nắm chặt cánh tay hài tử nhà mình lôi đi. Bên trong lập tức một nam nhân bước ra, dáng người cao ngất trắng nõn, vest toàn thân trắng khoe ra bờ mông cong, mái tóc cắt tỉa vô cùng thời trang, mắt hoa đào, tiến đến vươn tay nắm lấy cánh tay Hoàng Tĩnh Tường, mắt cười đến thập phần sáng lạng.

- Hoàng tổng, không ngờ nha, lâu quá ngài mới đến. Không biết trước nên không chuẩn bị đón tiếp chu đáo!

Kỳ Quang vừa nghe giọng nói ẻo lả kia liền quay đầu tròn mắt chăm chú nhìn. Đây mới chính là công công nha. Thật lâu lắm mới nghe lại âm thanh này khiến hắn thập phần tưởng nhớ hoàng cung. Bị nhìn đến sượng người, mặc dù nam nhân kia đã quen nhiều ánh mắt ngưỡng mộ, biết mình đẹp nhưng không cần nhìn chằm chằm như vậy được không? Nam nhân bị nhìn mà nụ cười trên mặt khẽ đông cứng. Nhưng tầm nhìn kia nhanh chóng bị một thân ảnh cao lớn chặn ngang. Hoàng Tĩnh Tường thấy hài tử nhà mình nhìn chằm chằm người khác không chớp mắt liền cảm thấy bực mình.

- Tư Hoa, cậu chỉnh lại mẫu tóc cho người này!

Nam nhân được gọi là Tư Hoa kia chính là ông chủ của salon này, còn là một nhà tạo mẫu nổi tiếng toàn quốc. Hắn nhìn nhìn Kỳ Quang một chút, đưa mắt liếc từ đầu đến chân, sau đó cười lạnh một cái.

- Quản lý, đưa cậu ấy lên lầu.

Dứt lời, một cô gái liền tiến đến hướng Kỳ Quang tươi cười.

- Tiên sinh, mời theo hướng này!

Kỳ Quang nhìn nhìn nữ nhân trước mặt, làn da nâu khỏe mạnh, chân mày ngang, mí mắt vẽ xếch lên, trên cánh mũi còn đính một hạt kim cương sáng lấp lánh, môi son trầm, tóc nhuộm xanh rêu, còn vài cọng light nâu đỏ. Hoàng thượng nhỏ lập tức nhớ đến vài nữ nhân của những bộ tộc ít người vùng biên ngoại xa xôi, thỉnh thoảng theo sứ giả của bọn họ đến triều cống, vì hoàng thượng mà dâng lên vũ điệu nghê thường. Kỳ Quang khẽ nhéo nhéo bàn tay Hoàng Tĩnh Tường một cái, xong thì thầm vào tai y.

- Ngươi nói xem, nàng có phải là man di mọi rợ hay không? Ta chưa từng thấy qua nữ nhân nào lại có tóc màu như kia. Cái kia...đúng là man di đi?

Lời này tuy nói nhỏ nhưng rõ ràng vẫn có vài từ lọt vào tai những người kia, đối phương lập tức tối sầm mặt lại. Cái gì là man di mọi rợ? Cái này gọi là thời trang có biết không? Nàng chính là đệ nhất mỹ nữ ở chỗ này, tưởng mình có chỗ dựa rồi khi dễ người ta đi? Bất quá chỉ là một MB, còn ở đó ra giọng phách lối!

Hoàng Tĩnh Tường nghe xong sắc mặt cũng không đổi, chỉ đổi lại một câu.

- Không phải!

Nhưng hoàng thượng nhỏ còn không cam lòng, lập tức hết sức thành thật lên tiếng kháng nghị.

- Ngươi mới không phải, rõ ràng là man di!

Đừng sợ người ta không nghe thấy có được không? Chúng tôi đâu có điếc! Đã nói xấu mà còn to tiếng. Rõ ràng là cố ý! Sắc mặt nữ nhân càng trở nên trắng bệch, bất quá vì địa vị của Hoàng tổng ở đất nước này không thể tùy tiện chạm tới, nếu không nàng nhất định sẽ ăn thua đủ với MB đáng ghét kia. Hoàng Tĩnh Tường nhìn thấy nàng trừng hài tử nhà mình liền khàn khàn giọng.

- Cũng không còn sớm, nhanh một chút!

- Dạ vâng! Xin mời theo hướng này.

Nữ nhân nuốt hận nghiến răng nghiến lợi âm thầm chửi rủa trong lòng, bất quá bên ngoài mặt vẫn nở nụ cười tiêu chuẩn.

- Hoàng tổng, để tôi chuẩn bị trà cho ngài!

- Không cần, tôi cùng lên trên!

- Vậy...

Ông chủ lẫn quản lý đều hết sức ngoài ý muốn, rõ ràng muốn nhân cơ hội này mà xây dựng cảm tình với Hoàng tổng một chút, đây là khách VIP hiếm có nha. Nhưng bất quá khách hàng là thượng đế, mà Hoàng tổng chính là vị tổ tông ba đời của bọn họ, nên Hoàng tổng muốn thì họ cũng không ngăn cản. Nhưng điều không ngờ chính là Hoàng tổng lại cưng chiều tình nhân như vậy, xưa nay nghe nói ngài không cố định tình nhân nào, không ngờ cũng có lúc chăm sóc người khác, còn là một kẻ nói năng cử chỉ hàm hồ như thế kia đi.

Hoàng thượng nhỏ được mang vào một căn phòng sáng trưng, nhanh chóng an vị trên chiếc ghế mềm. Trước mặt là mặt gương sáng loáng. Hoàng thượng ngoáy đầu nhìn chiếc đèn pha lê tinh xảo trên đỉnh đầu, nhìn đến muốn nhập mộng. Hắn từ ngày đến thế giới này nhìn thấy nhiều đèn nhưng bất quá chưa có chiếc đèn nào đẹp và đặc biệt thế kia. Người đứng chải tóc bên cạnh nhìn hắn mà không khỏi nghi hoặc, liệu có khi nào lát nữa cổ của hắn sẽ bị gãy không?

- Đèn pha lê thôi mà, thật là quê mùa! Người như vậy lại lọt vào mắt xanh của Hoàng tổng, thật là không còn công lý!

Quản lý liếc hắn đến sắp rơi tròng mắt, bên ngoài Hoàng tổng cùng ông chủ cũng vừa vặn tiến vào. Nhìn thấy cái đầu nhỏ của hoàng thượng sắp gãy đến nơi Hoàng Tĩnh Tường liền tiến qua, từ phía sau hai tay đặt trên gò má hắn áp xuống, thành thật chỉnh cho cái đầu kia ngay ngắn lại.

- Không thấy mỏi hay sao, hửm?

Lập tức có tiếng thét trong lòng, cả ông chủ cùng đám nữ nhân bị hành động vừa rồi của Hoàng tổng dọa sợ. Làm sao còn có thể ôn nhu như vậy nha? Với cái kẻ quê mùa kia thật là không xứng! Hoàng tổng anh khí bức người sao có thể ở cùng một chỗ với người như vậy nha?

- Cái kia...cái kia...

Hoàng thượng tay vừa chỉ chỉ lên trần nhà vừa khẽ liếc sang đám người bên cạnh, hắn nhớ rõ lời Hoàng Tĩnh Tường căn dặn lúc ngồi trên xe là không tùy tiện nói ra những câu kỳ quái trước người lạ, cho nên hắn cật lực muốn nói cái gì đều tiến đến tai Hoàng Tĩnh Tường mà thì thầm.

- Đừng nhìn nữa, đến tối cổ sẽ khó chịu! Lát nữa tôi sẽ mang em đi nhìn cho đã, có được không?

- Được!

Hoàng thượng nhỏ liền cong mắt lên cười. Hoàng Tĩnh Tường không nhanh không chậm xoay đầu chạm vào má hắn một cái rồi đứng lên làm đám người phía sau suýt phun máu chết. Bất quá Hoàng tổng cũng không để ý, y từ trong túi lấy ra một cái khăn lụa. Hoàng thượng nhỏ nhìn thấy đầu khẽ lắc lắc, nói trong miệng nhưng Hoàng tổng vẫn tinh ý nghe được.

- Làm gì nha?

- Sẽ cho em một kinh hỉ lớn. Từ giờ đến lúc hóa trang xong em không được lén nhìn, nếu không sẽ không cho đi chơi!

Hoàng thượng lập tức nhớ đến mấy trò lúc nhỏ hoàng thúc hay chơi cùng mình, hoàng thúc cũng bắt hắn phải bịt mắt, chắc là cái gì thật hay ho đây. Hoàng thượng càng nghĩ càng cảm thấy tò mò, đầu liền gật một cái thật mạnh, cật lực như sợ Hoàng tổng không nhìn thấy thành ý của mình, vui đến ý cười loan ra trong đáy mắt.

- Kinh hỉ gì nha?

- Suỵt!

Hoàng tổng đạt được âm mưu liền đưa ngón tay lên môi làm dấu im lặng, hoàng thượng lập tức kéo khóa miệng, tùy ý để Hoàng tổng đeo khăn lụa lên mắt mình.

- Ngoan, sẽ rất nhanh, tôi ở ngay bên cạnh em!

Hoàng thượng hết sức vui vẻ, Hoàng tổng nhìn nhà tạo mẫu tóc, hắn lập tức đưa kéo lên.

-----------------

Mười lăm phút sau,

Hoàng tổng đang cắm đầu vào mớ tài liệu trên tay, tấm màn lập tức được kéo ra, y liền đưa mắt nhìn lên một cái. Trước mắt chính là hài tử nhà y với mái tóc cắt ngắn, khoe ra cái cổ cao tinh tế đến liêu nhân. Chiếc gáy trắng nõn cùng đôi tai mềm mại. Vầng trán cao ngất, gò má đẹp đến mức y có xúc động ngay lập tức tiến đến đè hắn làm cho khóc cha gọi mẹ. Mái tóc đó kèm với âu phục hôm nay y chọn cho hắn rõ ràng là muốn đoạt mạng người mà! Những người bên cạnh nhìn đến suýt rơi cằm, đúng mà mỹ nhân, Hoàng tổng quả nhiên có mắt nhìn người!

Hoàng Tĩnh Tường sắc mặt không đổi, kiềm xuống nội tâm gào thét mà tiến đến nhìn nhìn ngắm ngắm người kia một cái, sau đó hài lòng nhếch khóe môi cười. Sau khi hoàn tất thanh toán, y bỗng ôm hắn lên một đường đi ra xe đang chờ sẵn bên ngoài. Bên trong là tiếng nhốn nháo gào thét không ngớt của khách hàng cùng nhân viên salon.

Hoàng Tĩnh Tường vừa phóng vào trong xe, chưa kịp ổn định đã nắm lấy cằm Kỳ Quang nâng lên. Khăn lụa trên mắt vẫn chưa gỡ xuống, ngự trên sống mũi cao chọc người. Gó má đẹp đến kinh diễm, bờ môi hồng nhuận căng mọng làm Hoàng Tĩnh Tường càng nhìn mắt càng tối sầm lại. Hai tay y không khống chế được liền mân mê bờ môi, hận không thể chà đạp nó. Y khom lưng đến gần môi hắn, thật muốn cắn nuốt người này ngay lập tức.

- Trẫm có thể mở mắt hay chưa? Trẫm khó chịu nha.

--------------

HẾT CHƯƠNG 9