Chương 9.2: Hoàng Thượng Cắt Tóc

Giọng nói kèm một chút uất ức khiến Hoàng Tĩnh Tường bừng tỉnh. Y nhắm nghiền mắt lại hít khí rồi từ từ rời khỏi hài tử nguy hiểm kia. Tay giữ lại cánh tay làm loạn đang tính mở khăn che mắt.

- Chút xíu nữa thôi, sẽ làm em thích thú!

Hoàng thượng liền cười cười, hướng theo âm thanh mà vùi đầu vào ngực y cọ cọ tới lui, miệng rêи ɾỉ hệt hài tử ba tuổi đang đòi quà sinh nhật.

- Trẫm thích, thích đến sắp bệnh rồi, còn không mau đến!

Hoàng Tĩnh Tường khẽ nhếch môi, y vuốt vuốt chiếc đầu đang làm ổ trong ngực mình, cảm thấy hắn vĩnh viễn phụ thuộc vào y mới tốt hay độc lập sẽ tốt hơn? Tự lập sao? Đủ lông đủ cánh liền bay đi, cũng không cần y nữa có phải hay không? Nghĩ đến đây y cảm thấy mâu thuẫn với chính mình, vừa muốn hắn mãi mãi ỷ lại vào mình, vừa muốn hắn trưởng thành hơn.

Một lát sau, Hoàng Tĩnh Tường mang hoàng thượng nhỏ vào một khu giải trí cũng thuộc Hứa gia, đây là mảng kinh doanh phụ nhưng rất thành công của y trong mấy năm nay. Y bế hắn vào một chiếc xe chuyên dụng, sau đó hai người từ từ di chuyển lên tàu lượn siêu tốc. Y cũng lo hài tử nhà mình sợ, nhưng y biết hắn nhất định sẽ rất thích trò chơi này. Tàu lượn siêu tốc của Hứa gia có thể điều chỉnh tốc độ theo ý muốn, còn có thiết kế chuyên biệt dành cho tình nhân, hai người ngồi cùng một ghế. Hoàng tổng đặc biệt căn dặn hôm nay khu này không nhận khách, còn cho người bảo bệ nghiêm ngặt, tránh để người ngoài hoặc cánh săn ảnh làm phiền y cùng hắn chơi đùa.

Hoàng Tĩnh Tường chọn tốc độ vừa phải, bản thân ngồi vào trước, đặt Kỳ Quang ngồi trên đùi mình, thắt lại dây an toàn, kéo thanh chắn phía trước ngực. Sau đó mở bịt mắt Kỳ Quang ra, ánh sáng làm hắn mờ mịt trong chốc lát, đầu nghiêng qua vùi vào gáy Hoàng tổng che đi thứ ánh sáng gắt làm hắn nhíu cả hai mắt lại. Đợi hắn ổn định một chút, y liền rút điện thoại ra chụp cho hai người một tấm hình.

- Đây là cái gì nha?

Hoàng thượng vừa nói vừa vươn tay định sờ vào điện thoại.

- Kỳ Quang, nhìn vào đây!

Hắn ngơ ngác nhìn thấy bản thân mình trong màn hình điện thoại, bên cạnh là Hoàng Tĩnh Tường áp môi vào má hắn hôn một cái, nhưng trọng điểm không phải là ở chỗ đó, rõ ràng có cái gì đó không đúng lắm. Hoàng thượng chỉ chỉ trên điện thoại.

- Trẫm...tóc...tóc trẫm!

Hoàng thượng sửng sốt đến nỗi mắt trừng không ngừng vào màn hình điện thoại. Tóc hắn vì sao thế này nha? Rõ ràng đã nói là hóa trang mà, không phải hóa trang mà là cắt tóc hay sao? Hoàng thượng bất giác mím mím môi, đảo mắt hai cái nước mắt lập tức tràn ra. Kèm theo đó là tiếng nấc nghẹn nghẹn ở cổ, tay vừa chỉ chỉ lên tóc mình, xoay đầu nhìn Hoàng Tĩnh Tường.

- Tóc trẫm...tóc...

Vừa nói vừa gục đầu vào cổ Hoàng Tĩnh Tường vừa mếu máo.

- Muốn sống ở đây trước hết em phải cắt tóc, nếu không người ta sẽ xem em như kẻ điên, có biết hay không?

- Trẫm không chịu, trả tóc lại cho trẫm! Trẫm tru di cửu tộc nhà ngươi! Tóc trẫm mà ngươi cũng dám cắt....oa...oa...tru di cửu tộc nhà ngươi...oa oa...lăn trì nhà ngươi...oa....vì sao lại cắt tóc của trẫm...ngũ mã phanh thây ngươi...oa oa...hoàng thúc nhất định sẽ đánh trẫm...mẫu hậu cũng sẽ mắng trẫm ngốc...bọn người kia sẽ cười vào mặt trẫm. Oa...oa...ngươi khi quân phạm thượng, ngươi...oa oa...trẫm muốn ngươi chết...ăn hϊếp trẫm...oa oa...

Hoàng thượng vừa chửi vừa nấc, nhưng ngược lại xụi xơ trong lòng người kia, đến tay còn lười nâng lên đánh. Rõ ràng chính là cả đánh người cũng không biết, chỉ biết để người khác ức hϊếp mà thôi. Hoàng thượng như vậy càng khiến Hoàng Tĩnh Tường thêm yêu thương, càng muốn ăn hϊếp hắn nhiều hơn nữa.

- Ngoan, chuẩn bị bay!

- Trẫm không thèm, ngươi bay một mình đi, trẫm muốn về nhà!

Hoàng thượng yếu ớt kháng nghị, nhưng nghe nói đến từ bay thì con mắt không tự chủ liền liếc liếc ra xung quanh, hoàng thượng bây giờ mới nhận thức ra địa thế mình đang ngồi. Nhưng vì thể diện, hoàng thượng tuyệt nhiên cố ra vẻ ta đây không thèm.

Hoàng Tĩnh Tường bất giác ôm hắn càng chặt, tay ra hiệu một cái, lập tức đoàn tàu xuất phát. Hoàng thượng liền thấy gió lướt qua mặt, cảnh vật xung quanh từ từ phóng qua, hoàng thượng lập tức kinh hãi, hai tay cấu chặt vào cánh tay đang giữ trước eo mình. Mắt trừng to, cảm giác bụng nôn nao đến khó tả, nước mắt cũng nuốt ngược vào trong, hoàng thượng còn quên mất chính mình khi nãy đã khóc vì chuyện gì. Hóa ra đây chính là bay hay sao?

- A.....

Đoàn tàu lên đến đỉnh liền tăng tốc lượn nhào xuống, hoàng thượng hét đến tưởng cổ họng mình đã đứt đoạn. Mặt bám víu vào cổ Hoàng Tĩnh Tường, miệng không mừng hét lớn. Hoàng Tĩnh Tường thấy người sợ như vậy y vừa đau lòng vừa vui vẻ. Y ra hiệu cho đoàn tàu giảm tốc độ, sau ba vòng lên xuống hoàng thượng cuối cùng cũng ổn định tâm trạng, hiện tại tốc độ đi rất chậm, hắn có thể thoải mái ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Hoàng Tĩnh Tường lúc này hai tay ôm eo hắn, cằm tựa lên cổ hắn, má áp vào tai hắn nói chuyện bâng quơ.

Sau khi rời khỏi đoàn tàu, y lại mang hắn đến khu cưỡi ngựa thay y phục, chọn một con ngựa y thường cưỡi rồi nâng hắn lên trước, sau đó bản thân mình liền nhảy lên phía sau, một tay kiềm cương ngựa, một tay ôm eo y, từ từ giục ngựa đi. Sau đó thúc mạnh một cái ngựa bắt đầu phi nước đại. Hắn thích đến cười tít mắt. Hơi ấm này, khung cảnh này làm hắn nhớ đến hoàng thúc của hắn, ngày xưa y cũng giữ hắn thế này trong ngực, hai người cùng phi ngựa trên thảo nguyên bao la xanh ngát cỏ non thơm lừng.

Sau khi xuống ngựa, Hoàng Tĩnh Tường mang hắn vào thay y phục, còn cẩn thận thắt cho hắn một cái nơ trên cổ. Khi hai người định ra ngoài bỗng dưng Kỳ Quang níu tay y giữ chặt, y xoay người lại nhìn hắn còn hơi nhướng mày một cái, cũng không biết hắn muốn nói gì. Bất giác Kỳ Quang nhào vào lòng y, hai tay ôm lấy eo y giữ chặt. Hoàng tổng thụ sủng nhược kinh mà khẽ chớp chớp mắt.

- Hoàng thúc!

Kỳ Quang thầm gọi một tiếng trong lòng, hắn có bao nhiêu nhớ thương hoàng thúc hắn, càng lúc càng nhớ thương. Hoàng tổng vì cái gì lại giống hoàng thúc của hắn như vậy? Đến cưng chiều hắn cũng giống. Nhưng mà hắn cũng không phải Hứa Kỳ Quang thiếu gia, hắn phải trở về thế giới của mình. Hứa Kỳ Quang thiếu gia cũng sẽ trở lại vị trí vốn có của y. Những tình cảm của Hoàng tổng dành cho hắn mấy ngày qua bất quá cũng chỉ là dành cho Hứa thiếu gia mà thôi chứ cũng không phải hắn!

Còn hắn ư? Hắn có hoàng thúc, hoàng thúc cũng từng đối xử tốt với hắn bởi hắn vốn là bản thân mình, chỉ có điều, nó là hư tình giả ý mà thôi! Hoàng thượng nhỏ nghĩ nghĩ, đầu càng vùi sâu vào l*иg ngực Hoàng tổng, nước mắt chực trào khỏi khóe mi, nhưng lần này hoàng thượng quyết định không khóc, liền cắn răng nuốt ngược nước mắt vào trong. Rốt cuộc sống qua hai đời, thứ tình cảm mà hắn nhận được bất quá cũng không thật sự dành cho hắn. Hoàng thượng càng nghĩ càng cảm thấy thương tâm.

Hoàng Tĩnh Tường nhíu mày nhìn bờ vai gầy hơi run run, đợi một lúc Kỳ Quang liền rời khỏi ngực y.

- Sao vậy?

Hoàng Tĩnh Tường nhìn khóe mắt hồng hồng của hắn.

- Trẫm không sao, đi chơi, trẫm còn muốn chơi nữa!

Nói xong hoàng thượng nhỏ lập tức nhào về phía trước che đi những giọt nước mắt lấp lánh đang rơi xuống của mình. Bên trong, Hoàng Tĩnh Tường nhíu mày càng thêm chặt. Hắn lại nói dối y, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoàng tổng âm trầm nét mặt rồi quyết định gọi điện cho một người.