Chương 1.1

Năm 1977, ngoại ô ngõ Yến Chi huyện Thanh Thủy, ánh nắng sớm mai chiếu vào bức tường gạch màu xanh lam, tia nắng ấm áp ngập tràn không gian.

Bên dưới bức tường, đám trẻ nhỏ ngồi xổm, đang lục tung đống rác tìm kiếm vỏ thuốc lá, bao diêm, quyển bài tập cùng khối sắt, nếu có thể tìm được một cục than đá, hoặc là một quyển sách bài tập còn chưa viết, như tìm được kho báu.

“Hải, nhìn kìa, ngôi nhà kia thật là thú vị, có một cái cây mọc giữa nhà. Nếu không, chúng ta đi tè dưới bức tường của nhà ấy?” Một đứa thọc thọc đứa kia nói.

“Đừng làm như vậy, nhà kia chính là một hộ gia đình nghèo nhất, người chồng là người thực vật, con gái là đứa ngốc không biết nói, người vợ không có công việc, thật đáng thương.”

“Còn có người phải sống trong ngôi nhà đó sao? Thật đáng thương, tớ không nỡ đi tiểu vào nhà ấy.” Đứa trẻ cảm thấy mới mẻ, khi cúi đầu liền thấy một bé gái ba tuổi, tròn trịa hồng hào đang đứng ở trước cửa nhà, cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay non nớt của mình.

Trước đây cậu chưa từng thấy qua một bé gái xinh đẹp như vậy, không khỏi nhìn nhiều vài lần rồi mới cúi đầu, lại đi lục lọi bãi rác.

Cô tên là Siêu Sinh, cô bình tĩnh nhìn đám con trai đang bới rác trước mặt mình.

Đúng, cô chính là đứa ngốc không biết nói, sống trong ngôi nhà ở giữa có cái cây.

Nhưng Siêu Sinh cảm thấy mình không ngốc, không phải là cô không biết nói, chỉ là hiện tại chưa thể nói được.

Hơn nữa, cô không phải là đứa trẻ bình thường, mà là một tiểu nhân sâm tinh.

Bốn năm trước, từ một cái cây biến đổi thành tiểu nhân sâm tinh, cô lang thang trong thung lũng với cặp mông trần trụi của mình, bị người nhặt được. Sau đó, cô mơ màng hồ đồ, liền đến thế giới hiện tại.

Vừa lúc chính sách kế hoạch hóa gia đình đang được thực hiện, trước đó mẹ cô đã sinh được ba bé trai, cô là đứa con ngoài ý muốn, cho nên mẹ cô đặt tên cô là Siêu Sinh.

Nghe nói bởi vì cô sinh ra, cha mẹ cô bị tổ chức phê bình và giáo dục. Khi làm thủ tục nhập hộ khẩu, cô liền đổi sang họ của mẹ, cho nên cô tên là Trần Siêu Sinh.

Cô cũng mơ hồ biết đây là một quyển sách, bởi vì, luôn có một quyển sách xuất hiện ở trong giấc mơ của cô. Cô biết được mẹ cô Trần Nguyệt Nha, là người giàu nhất trong cuốn sách; cha cô Hạ Dịch Dân tương lai sẽ là một quan chức lớn; cả nhà đều sẽ thương yêu cô, cưng chiều cô.

Tuy nhiên những điều này vẫn còn rất xa, Siêu Sinh hiện tại lo lắng nhất, là trong lòng bàn tay mình vì cái gì không có rễ nhân sâm dài dài?

Là một cây nhân sâm nhỏ, cô sinh ra đã có rễ nhân sâm trong lòng bàn tay, giống như tất cả nhân sâm trên núi khi đào lên đều sẽ mang theo rễ nhân sâm.

Rễ là một bộ phận của nhân sâm, nó có thể hồi sinh người chết, cũng có thể chữa bệnh cứu người, tuy nhiên để trồng được nó rất tốn thời gian.

Siêu Sinh tình toán phải mất khoảng một tuần hoặc lâu hơn thì rễ nhân sâm mới có thể mọc lại.

Mà hôm nay, rễ nhân sâm của cô sắp mọc ra.

Nàng nghĩ thầm trong lòng: Bé rễ ơi, mau lớn nha.

Cô muốn bé rễ để cứu cha!

Một người phụ nữ khoảng 27-28 bước ra khỏi ngôi nhà, bên người còn đi theo một cậu bé với cái đầu to tròn.

Siêu Sinh lập tức bật dậy và chạy tới, ngửa đầu nhìn người phụ nữ và cậu bé.

Đây là mẹ cô Trần Nguyệt Nha cùng anh cả Hạ Soái.

“Siêu Sinh, anh phải đi học, em ở nhà ngoan ngoãn a.” Cậu bé mặc một chiếc áo đã giặt đến nhão và chất đầy các mảnh vá, trên lưng đeo một chiếc cặp sách màu xanh lá cây có ít nhất tám mảnh vá . Với một chai nước quân dụng lớn trên cặp sách, cắn một miếng bánh bột ngô trên tay, vẫy tay với Siêu Sinh và rời đi.

Siêu Sinh gật đầu lia lịa, hai chân ngắn tũn đuổi theo sau lưng anh trai, liên tục vẫy vẫy tay.

“Siêu Sinh, mau trở về, đã đến giờ mẹ con mình đến gian hàng.” Phía sau, mẹ cô ôn nhu gọi.

Siêu Sinh lưu luyến nhìn ca ca biến mất ở ngõ nhỏ, sau đó quay lại và ngửa đầu nhìn mẹ mình.

Từ khi cha hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, mẹ cũng xin nghỉ việc ở nhà máy nước giải khát, cả ngày chở Siêu Sinh đi khắp các chợ để bày sạp bán các mặt hàng như kim, cuộn, cúc áo cùng dây thun, đường viền hoa kiếm tiền.