Chương 1.2

Gian hàng của cô chỉ là một chiếc túi du lịch quân sự mà cha cô mang về từ quân đội.

Những cuộn chỉ sặc sỡ, những chiếc cúc áo to nhỏ và những sợi dây thun có độ rộng khác nhau đều được gói gọn bên trong. Khi cô đến khu chợ rau, mở chiếc túi du lịch ra chính là một quầy hàng. Khi trị an bắt được đầu cơ trục lợi hồng tụ chương gần nhất, đem túi du lịch kéo lên, kéo tiểu Siêu Sinh, liền có thể chạy trốn lạp.

Mẹ mồ hôi nhễ nhại thấm trên trán, trên người còn có mùi xà phòng, đem Siêu Sinh đặt ra sau, một bối, chào tạm biệt các cô các chú trong sân, chuẩn bị đi bán hàng.

“Nói cho mẹ biết, hôm nay con định theo mẹ đến bán hàng ở đâu?” Mẹ hỏi Siêu Sinh.

Siêu Sinh là một nhân sâm nhỏ, linh lực không đủ cô không thể nói chuyện. Cô hiện tại mới ba tuổi rưỡi, linh lực còn lâu mới đủ, có thể nói chuyện còn xa lắm.

Vì vậy, cô mở đôi mắt tròn xoe, chớp chớp, lại không nói lời nào.

“Nếu không mẹ con mình hôm nay đi chợ Bồ Câu thử vận may đi, lâu lắm rồi không đến đó, con nghĩ sao?” Mẹ cô không nhụt chí, lại nói.

Siêu Sinh nói không nên lời, chỉ có thể ngậm miệng lắc đầu.

Cô là nhân sâm nhỏ a, cô có dự cảm chẳng lành, hôm nay đội quân đỏ trong thành phố đi kiểm tra, không nên đến đó.

“Vậy thì, chúng ta đi chợ rau Bách Thuận đi, có một sạp hàng ở lối vào chợ, chắc chắn sẽ bán chạy. khi chợ đóng cửa chúng ta còn có thể nhặt một số loại rau rẻ tiền, con có nghĩ vậy không a.” Mẹ lại nói.

Tiểu Siêu Sinh gật đầu đồng ý đi chợ Bách Thuận, người dân nơi đó tốt bụng, có tiền, Siêu Sinh thích, nàng mở to hai mắt cong cong cười.

Nói xong liền đi, Trần Nguyệt Nha mang theo con gái liền hướng tới chợ Bách Thuận.

Từ trước đến nay cổng ra vào chợ là chỗ bán đắt khách nhất cho việc thêu thùa may vá.

Những người ra vào là các bà nội trợ, hoặc là các cụ già, hầu hết họ nhìn thấy Trần Nguyệt Nha và bị thu hút bởi đứa trẻ trên lưng cô ấy.

Mặc dù Tiểu Siêu Sinh chưa biết nói nhưng cô lớn lên đặc biệt xinh đẹp, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, con ngươi đen tuyền, không giống như những cô gái bình thường, sống mũi tẹt, cô mũi đặc biệt rất cao, cộng thêm hai mắt to, nhấp nháy nhấp nháy nhìn chằm chằm người, mềm mại đáng yêu.

Ngay cả quần cô được thừa hưởng từ anh trai, với bảy tám mảnh vá cũng dễ thương hơn những người khác một chút.

Kim, chỉ, cuộn, nút và một số thứ khác không phải thứ mọi người thường xuyên thiếu, nhưng chúng được dùng khi họ cần gấp.

Hầu hết mọi người không nhớ nổi chúng, đến lúc cần dùng chúng, họ gõ gõ đầu: Ai da, tôi quên mua.

Tuy nhiên, có tiểu Siêu Sinh như một búp bê mắt to tròn, hầu hết mọi người đều bị thu hút bởi ánh mắt của cô, mới phát hiện hàng vỉa hè nhi có quầy hàng bán kim chỉ và cúc áo, suy nghĩ một lúc, trong nhà còn thiếu mấy thứ này nên đã mua một số trở về.

Nó chỉ có năm hoặc sáu xu thôi, giá không qua cao, mọi người mua được liền mua.

Chợ Đại Bách Thuận cách ngõ Yến Chi không quá xa, một nửa người đều biết về chuyện gia đình cô ấy.

Biết chồng cô ấy là người thực vật, căn nhà không tốt, giữa nhà có một cái cây.

Tìm hiểu thêm mới biết, chồng của Trần Nguyệt Nha là Hạ Dịch Dân trước khi thành người thực vật là quân nhân xuất ngũ, Thanh Thủy huyện lớn nhất nhà xưởng, xưởng thép đại cán bộ, lớn lên một biểu nhân tài.

Nhưng là đáng tiếc, hai năm trước khi đưa mẹ đi khám bệnh thì bị xe máy tông xuống mương, trở thành người thực vật.

Gia đình họ từng có căn nhà tứ hợp viên ở ngõ Yến Chi, nhưng sau tai nạn của Hạ Dịch Dân, Trần Nguyệt Nha đã bán căn nhà đem tiền cho chồng khám bệnh, không có nơi nào để đi, liền thuê một căn phòng nhỏ với giá thuê rẻ nhất. Sống trong một gian phòng với một cái cây ở trong phòng.

Trong số đó, có một người bán hàng ở đây có tình cảm với Trần Nguyệt Nha, nhưng vì Trần Nguyệt Nha đã có chồng con, hơn nữa cô ấy vẫn luôn chờ chổng tỉnh lại. Nên tất cả những tình cảm ấy luôn giấu kín ở trong lòng.

Nhưng hắn ta thường xuyên đưa đồ ăn vặt cho tiểu Siêu Sinh.

Thấy tiểu Siêu Sinh vẫn luôn nhìn quả đào trên quấy hàng, hắn ta liền lén lấy ra, rửa sạch một quả đào lớn ngọt giòn và đưa cho tiểu Siêu Sinh.

Bây giờ, tuy không mua đồ bằng tem phiếu nhưng chợ bán thức ăn vẫn thuộc quyền quản lý của nhà nước, quả đào này thanh niên ấy phải dành dụng từ hai cân của người khác mới có thể trộm ra.

Siêu Sinh cầm lấy quả đào, cười tủm tỉm nhìn thanh niên rồi cắn một miếng, quả đào mùi vị thơm ngọt lập tức tràn ngập đầu lưỡi cô, ăn thật ngon a.

Mẹ bán hàng, Siêu Sinh ăn trái cây, trong thời gian ngắn đã ăn sạch quả đào.

Người khác bày sạp bán phải cả ngày mới bán hết hàng, chỉ có gian hàng của Nguyệt Nha, thu hút các bà già yêu thích, một buổi sáng liền bán sạch sẽ kim chỉ, cuộn và dây chun.

Tiểu Siêu Sinh vẫn nằm trên lưng mẹ, nhấm nháp hột quả đào mà ban nãy chưa gặm sạch.

Trần Nguyệt Nha vào chợ bán thức ăn, dừng lại trước quầy thịt dê nửa ngày, miễng cưỡng bỏ tiền mua vài miếng, lại dừng một lúc lâu trước quầy xương sườn, vẫn là luyến tiếc mua, nghĩ tới nghĩ lui, đếm số tiền trong tay sợ không đủ.

Có lẽ đợi cô ấy quá lâu, người bán hàng ở quầy thịt cừu lặng lẽ chào cô ấy và đưa cho cô ấy hai xương cừu gần như đã làm sạch sẽ.

Với khối xương cừu này, có thể uống canh thịt dê ít nhất ba ngày.

Trần Nguyệt Nha cảm ơn và xách theo bộ xương cừu trên tay, vui vẻ về nhà với hai bộ xương.

Con trai thứ hai Hạ Soái còn chưa về, Trần Nguyệt Nha bước vào căn phòng, đặt con gái lên trên giường đất để cô tự chơi một mình.

Sau đó, bưng một chậu nước ấm tiến vào, liền bắt đầu lau người cho chồng.

“Dịch Dân, hôm nay kinh doanh của em rất tốt, anh nhất định không tin, em kiếm được khoảng ba tệ tiền lời. Dịch Dân, mau tỉnh đi, em đã hầm món canh thịt dê mà anh yêu thích nhất.” Lẩm bẩm, Trần Nguyệt Nha lau xong cơ thể, dùng mặt mình áp sát mặt người đàn ông, nhìn khuôn mặt anh ấy, nhẹ giọng nói.

Siêu Sinh cũng đi tới, đem mặt úp vào phía bên kia của cha đang ngủ.

Cha đẹp trai quá a, dù đã nằm trên giường gần một năm, nhưng mũi cao cao, lông mày rậm, dáng người cao ráo, làn da trên cơ thể không bị thoái hóa, nhăn nheo vì nằm xuống, và nó vẫn giống như trước đây.

Cha thật đúng là đẹp trai!