Chương 2: Cuối Cùng Cũng Mưa Rồi

Ông Trần nhấc mí mắt, giọng điệu thô kệch nói: “Quản cha mày đấy à.”

Trong lòng lại nói: Có thể giống nhau sao? Đứa cháu trai hoặc cháu gái này rất có thể là thần tiên giáng trần đó.

“Sinh rồi! Sinh rồi!”

Trong âm thanh vui sướиɠ của Triệu Mai, bầu trời “ầm ầm” một tiếng thật lớn, một tia chớp kéo dài bổ đôi toàn bộ màn đêm.

Tay ông Trần cầm điếu thuốc nhất thời run lên, ba anh em cũng vui mừng hô lên: “Cha, trời sắp mưa rồi!”

Trong phòng, Chu Chiêu Đệ che miệng có chút hả hê cười: “Aiya, là một đứa con gái!”

Mười dặm tám xã này ai mà không biết mẹ chồng của cô ta Mã Tú Liên chính là một người trọng nam khinh nữ.

Lý Xuân Hoa nghe thấy vậy, cả người giống như búp bê mất đi cơ hội sống, ánh mắt tan rã, trong não chỉ còn lại hai chữ: Xong rồi!

Trứng gà nước đường mà mẹ chồng đã hứa không còn nữa rồi!

Triệu Mai cũng sinh ra con gái dịu dàng an ủi cô ấy: “Em dâu hai, con gái cũng rất tốt, con gái lớn lên rất xinh đẹp nha.”

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng rõ ràng sự đau khổ khi sinh con gái nhất.

Mà tất cả mọi người đều nhận định trọng nam khinh nữ, Mã Tú Liên đáng ra sẽ quay đầu bước đi giống như hai tháng trước khi người con dâu cả sinh con gái, nhưng bà lại một mặt vui mừng hớn hở ôm lấy cái địu không buông tay.

“Tiểu tâm can của bà nội ơi!”



Con dâu thứ hai nhất thời không thể tin được mở to mắt: “Mẹ, mẹ nhìn cho rõ, đây là một bé gái đó.”

Đúng!

Nhất định là buổi tối ánh nến quá mờ, mẹ chồng của cô ta mắt mờ không thấy rõ đây là trai hay gái.

Mẹ chồng Mã Tú Liên lại không vừa lòng trừng mắt liếc cô ta một cái, lớn giọng nói: “Nhỏ tiếng một chút, đừng làm đứa nhỏ sợ.”

Con gái thì sao, bà chính là thích con gái, lớn lên tri kỉ biết bao nhiêu.

Hơn nữa hoàn toàn không giống với những đứa trẻ mới sinh ra nhăn nhúm khác, da của cháu gái nhỏ của bà trắng trắng mềm mềm, ngũ quan càng tinh xảo xinh đẹp, vừa nhìn đã khiến người khác thích không chịu được.

Quả nhiên là tiên nữ giáng trần!

Chỉ là ở trong bụng mẹ không được ăn no, chỉ nhỏ nhỏ như trái bóng.

Mã Tú Liên đang đau lòng, chợt nghe thấy con dâu cả cẩn thận hỏi: “Mẹ, sao đứa nhỏ lại không khóc?”

Trong lòng bà căng thẳng, sau đó vội vàng gỡ cái tã lót, đánh lên cái mông nhỏ một cái.

Thế là, công chúa nhỏ Hách Liên Kiều của gia tộc Rồng đang ở trạng thái mơ màng nhất thời “oa” lên một tiếng!

Kèm theo tiếng khóc của trẻ sơ sinh, bầu trời bắt đầu ào ào mưa to.

“Ông trời mở mắt, cuối cùng cũng mưa rồi!”

Trận này mưa rất to, khiến toàn bộ người của đội sản xuất đều nhốn nháo, người lớn và trẻ nhỏ đều vui chơi ầm ĩ ở trong mưa.



Đương nhiên là hai ông bà Trần vui vẻ không ai bằng.

Cảnh tượng này giống hệt như trong giấc mộng.

Cháu gái nhỏ nhà bọn họ là thần tiên giáng trần không có chạy.

Mã Tú Liên vừa yêu thương lại vừa đau lòng, vội vã cẩn thận đặt cháu gái nhỏ vào trong lòng con dâu thứ ba để cô bé bú sữa.

Hách Liên Kiều đang đại phát long uy nếm thấy mùi sữa, theo bản năng uống lấy.

Ừm, thứ này uống ngon quá.

Mã Tú Liên thấy cái miệng nhỏ nhắn của cô bé mυ"ŧ lấy nhiệt tình, vui vẻ giống như bản thân đang uống vậy: “Con dâu ba trước tiên đừng ngủ, mẹ lại đi lấy cho con một chén trứng gà nước đường.”

Lý Xuân Hoa thụ sủng nhược kinh, Chu Chiêu Đệ cũng bị dọa sợ ngây người, trơ mắt nhìn lòng bàn chân bà mang gió mở cửa đi ra ngoài.

Không phải mẹ chồng bị làm sao rồi chứ?

Ngoài phòng, ông Trần rất muốn vào nhìn cháu gái nhỏ thần tiên của mình, nhưng không rõ tình hình bên trong lắm, chỉ có thể mong chờ ngồi chồm hỗm canh cửa.

Thấy bạn già đi ra thì vội vàng đứng dậy hỏi: “Bà nó à, cháu gái của chúng ta thế nào rồi?”

Vẻ mặt Mã Tú Liên vui vẻ nói: “Vừa uống sữa, lúc ông đi vào thì nhỏ tiếng một chút.”