Chương 37: Sao Muội Ấy Lại Hăng Hái Như Vậy! Cái Đồ Khờ Này!

“…… Sau đó Hoàng Thượng lại dạy thần thϊếp viết chữ, viết những mười chữ cái, viết……” Trang Thư Di vừa nghĩ lại chuyện trong mỗi lần thị tẩm, vừa dông dài kể lể sinh động như thật.

Trong chính điện, chỉ có Thục phi quen tính tình của Trang Thư Di, lúc này có phần bất đắc dĩ muốn đỡ trán. Có điều lời nói vừa rồi của Thái Hậu rõ ràng có ý châm ngòi chúng phi đối đầu với Trang Thư Di, có lẽ gần đây muội ấy được Hoàng Thượng chuyên sủng nên bà bất mãn, lúc này thấy tính tình muội ấy như vậy, hẳn là có thể khiến Thái Hậu có cái nhìn mới đối với muội ấy.

Rốt cuộc đối với người tính tình chân chất như vậy, mọi người đều sẽ nhân từ hơn một chút. Tưởng tượng như vậy, Thục phi cảm thấy Trang Thư Di này xem như người khờ có phúc của người khờ.

Thái Hậu mất hết kiên nhẫn, giơ tay nói: “Được rồi, Trang tiệp dư, ngươi chọn lựa chuyện quan trọng nói.”

Trang Thư Di nói đến mức miệng khô lưỡi đắng, sau khi bị Thái Hậu ngắt lời, ngừng một hơi rồi nói: “thần thϊếp, không biết cái nào quan trọng……”

Thái Hậu ngưng thở một nhịp, nhìn lướt qua Khúc Như Tĩnh ở phía sau Trang Thư Di, nghĩ ngày sau có nàng ở bên cạnh Trang Thư Di, có lẽ có thể thăm dò cụ thể nàng ta, xem nàng ta rốt cuộc là khờ thật hay là giả ngu, là thực sự có thủ đoạn hay là Hoàng Thượng thật sự thích vẻ ngu đần này!

“Thôi, ngươi không cần nói nữa, trong lòng ai gia hiểu rõ.” Thái Hậu nói.

Trang Thư Di nhẹ nhàng thở phào, trong lòng nghĩ đến lời Thái Hậu nói trước đó, Hoàng Thượng nói chính mình là thuốc của hắn…… Trang Thư Di cảm thấy “thuốc” kia nhất định là chén mì mà tự mình làm! Đó là lần đầu tiên Hoàng Thượng chủ động dùng bữa, còn ăn nhiều như vậy. Mì của Kiều gia nhà bọn họ quả nhiên là tốt nhất trên đời, chẳng phải khi còn nhỏ, nàng nhờ có nước lèo mới sống sót đó thôi.

Nghĩ vậy, Trang Thư Di không nhịn được mà cong mi mắt.

Đức phi rất có hứng thú mà nhìn Trang Thư Di, nhớ tới chuyện nghe nói hôm qua, liền nói: “Nghe nói Trang tiệp dư tự tay nấu một chén mì cho Hoàng Thượng, không biết là loại mì nào?”

“Bẩm Đức phi nương nương, là mì mà thần thϊếp học được từ quê nhà, canh phải dùng xương cốt cùng……” Trang Thư Di nhắc tới món mì mà mình tự hào, không nhịn được phải nhiều lời giới thiệu vài câu.

Viên chiêu nghi nghe Trang Thư Di nói đủ dong dài, cười nói: “Trang tiệp dư không cần phải nói đến canh và các thứ khác, chi bằng hôm nay cũng làm cho Thái Hậu và Hoàng Hậu nương nương nếm thử, chẳng phải sẽ chứng thực được lời ngươi nói hay sao?”

Thái Hậu vốn dĩ không có ý này, bà không thích mì lắm, nhưng tưởng tượng đến việc Hoàng Thượng chủ động dùng bữa đúng là bắt đầu từ chén mì này, trong lòng liền tò mò, nói: “Cũng là một ý hay, Hoàng Hậu cảm thấy thế nào?”



Hoàng Hậu vẫn luôn như đi vào cõi thần tiên, trong lòng nghĩ chuyện khác, lúc này đột nhiên bị Thái Hậu hỏi, liền cười nói: “Cũng có thể nếm thử.”

“Được nha!” Trang Thư Di không những không cảm thấy đây là đang làm khó nàng, ngược lại có phần nóng lòng muốn thử, cười đồng ý.

Đức phi nhân cơ hội nói: “Thái Hậu, thần thϊếp cũng muốn ăn!”

Thái Hậu liếc nhìn Đức phi, nhà mẹ đẻ Đức phi xuất thân từ võ tướng, Đức phi cũng rất có phong thái của ông nội và huynh trưởng. Thái Hậu nghĩ tóm lại là Trang Thư Di làm, liền nói: “Cho phép.”

Những phi tần khác, cho dù là Thục phi lúc này cũng không dám nói với theo muốn ăn, thế mà tự Trang Thư Di còn cười tủm tỉm hỏi: “Còn nương nương nào khác muốn ăn không? Thục phi tỷ tỷ, ngài cũng ăn một chén đi, thật sự rất ngon đó!”

Thục phi không nhịn được mà giật giật khóe miệng, sao muội ấy lại hăng hái như vậy! cái đồ khờ này!

Thục phi còn chưa lên tiếng, nhưng Viên chiêu nghi vừa rồi đề nghị lại cất lời: “Vậy làm phiền Trang tiệp dư, ta cũng muốn nếm một chén.”

“Được.” Trang Thư Di cười đồng ý, không hề có bất cứ gượng gạo nào, nhìn bộ dáng kia của nàng có vẻ vui mừng thật sự, như là kiếm được món hời. “Đúng rồi, Thái Hậu, Hoàng Hậu nương nương, còn các vị nương nương nữa, có ăn kiêng cái gì, muốn ăn loại mì gì không?” Trang Thư Di nghiêm túc hỏi.

Thái Hậu bị hỏi đến mức ngây ngẩn cả người, nhìn ánh mắt trong trẻo của Trang Thư Di, gương mặt nghiêm túc, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Thấy Thái Hậu và Hoàng Hậu đều không lên tiếng, Đức phi mở miệng trước: “Ta muốn thêm chút hạt tiêu được không? Sợi mì hơi dày một chút.”

Trang Thư Di cười đáp: “Có thể.”

Thái Hậu liếc Đức phi một cái, người kia khờ, người này cũng không nhường một tấc!

“Ngươi xem rồi làm đi!” Thái Hậu đột nhiên hơi mệt. “Tựa như hôm qua làm cho Hoàng Thượng là được.”



“Vâng!” Trang Thư Di cao hứng đáp, như là được sai làm một việc tốt vậy.

Thái Hậu nhìn Trang Thư Di, mặc kệ bản tính nàng là như thế hay là giả bộ, tóm lại bà hơi hiểu vì sao Hoàng Thượng thích nàng ta.

Thái Hậu thức dậy sớm phê duyệt tấu chương rồi gặp Hoàng Thượng, lúc này lại nghe Trang Thư Di dong dài hồi lâu nên có cảm giác hơi mệt, không nhiều lời nữa liền cho mọi người lui.

Chúng phi hành lễ, rời khỏi Ý Hòa cung, sau khi Trang Thư Di đi ra chính điện đã đi đến chỗ Thục phi để cùng nhau rời đi.

“Lập tức làm nhiều mì như vậy, không sợ mệt sao?” Giọng nói của Thục phi mang ba phần quan tâm.

“Có gì mà mệt, từ trước khi ta ở nhà, một ngày làm không ít đâu, nhà chúng ta buôn bán rất tốt đó.” Trang Thư Di nói.

Trong lòng Thục phi thật ra rất hâm mộ tính tình của Trang Thư Di, nói: “Hôm nay ta sẽ không ăn, ngày khác đi.”

Trang Thư Di cũng không hề “nài ép khách hàng”, nghĩ lần sau sẽ làm thật ngon cho Thục phi.

Hai người sắp đến ngã rẽ, Thục phi nói: “Nghe nói ngươi sắp dọn đến Ngưng Tụy Cung, đến lúc đó chúng ta ở gần nhau, tiện đi lại.”

Trang Thư Di đương nhiên là nói một câu “Được”.

Hai người chia tay, Trang Thư Di dẫn Thanh Trúc cùng Khúc Như Tĩnh trở về Lãm Nguyệt Hiên. Nàng vừa về phòng liền nói: “Mau rót trà đi, ta hơi khát.”

Khúc Như Tĩnh vội tranh việc rót trà, thầm nghĩ ngài nói nhiều như vậy, sao mà không khát được chứ?

Trang Thư Di nhấp ngụm trà, lại ăn hai miếng điểm tâm, thỏa mãn mà hừ hừ hai tiếng, cầm tượng thỏ con mà nàng làm lúc trước lên ngắm nghía.