Chương 41: Sao Mới Có Một Ngày Mà Mình Lại Chẳng Rời Nàng Được Vậy

Sau bữa tối, Trang Thư Di liền bị hai người Thanh Trúc và Xuân Tuyết giám sát tản bộ, chưa đi xong một ngàn bước.

Khúc Như Tĩnh lại nhìn vật trang trí bằng gỗ trầm hương kia, không dám ngửi lâu, trong lòng bồn chồn. Nàng rốt cuộc là người của Khúc gia, đương nhiên biết những việc xấu ở hậu cung. Trang tiệp dư đang được sủng ái tuyệt đối, có người muốn hại nàng cũng là chuyện thường.

Đồ vật này là của Viên chiêu nghi đưa tới, nhưng chưa chắc nàng ta muốn hại người, mượn đao gϊếŧ người là việc quá xưa rồi.

Nếu chính là Viên chiêu nghi hại người thì cũng dễ làm, cho dù nàng mặc kệ hay nói ra việc này thì đều là lập công. Nhưng sợ việc này sau lưng có liên lụy, ngộ nhỡ liên lụy đến Hoàng Hậu, thậm chí Thái Hậu, vậy thì chính mình không phải lập công, mà là tự tìm đường chết.

Khúc Như Tĩnh lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, nàng không muốn vừa mới tới bên người Trang tiệp dư đã gặp được chuyện như vậy.

Trang Thư Di cùng hai cung nữ nói nói cười cười từ bên ngoài bước vào, Khúc Như Tĩnh vội vàng rời xa án kỷ của Trang Thư Di, giả vờ đi vào bên người Trang Thư Di hầu hạ.

“Hôm nay kỳ thật ta không cần phải đi một ngàn bước, rõ ràng đã mệt, hai các ngươi quá phiền phức.” Trang Thư Di nói thế rồi ngáp một cái, “Trải chăn đi.”

Các cung nữ hầu hạ Trang Thư Di rửa mặt đi vào giấc ngủ, nàng lên giường, bỗng nhớ tới vật trang trí bằng gỗ trầm hương hôm nay, liền hạ lệnh: “Đi mang vật trang trí bằng gỗ trầm hương trên án kỉ của ta tới đây cho ta coi.”

Trong lòng Khúc Như Tĩnh kinh hoảng, nhỡ đồ vật kia thực sự có vấn đề, để cách xa thì có thể không nguy hại lắm với thân thể, nếu đặt bên gối thưởng thức thì lại khó nói.

Xuân Tuyết biết tính tình của nàng, trước khi đi vào giấc ngủ thích sờ một số đồ chơi liền đi cầm cho Trang Thư Di.

Trong lòng Khúc Như Tĩnh bất ổn, muốn ngăn cản, nhưng lại sợ chính mình gặp liên lụy.

Cũng may hôm nay Trang Thư Di thật sự vừa buồn ngủ vừa mệt, chỉ một lát là ngủ, mà Xuân Tuyết thấy Trang Thư Di ngủ liền đem đồ vật kia trở lại án kỉ.

Trong An Thái Điện, Tiêu Thừa Dập vẫn ngồi trước án thư trong tẩm điện đọc sách.

Trong tẩm điện một bầu không khí yên tĩnh, đèn cung đình lưu li trong suốt, sách cũng là loại mà Tiêu Thừa Dập thích đọc, nhưng mà, hắn lại xem không nhập tâm. Rõ ràng hôm nay không ai quấy rầy hắn, hắn lại luôn phân tâm.



Tầm mắt dừng ở trên cây trâm đèn l*иg nhỏ màu đỏ không biết lần thứ mấy, hắn rốt cuộc không nhịn được nói: “Cao Lương, lấy một cái hộp gấm đựng trâm cài tới đây.”

Cao Lương không biết Hoàng Thượng đọc cuốn sách gì, đột nhiên lại hạ một ý chỉ như vậy, vội truyền lệnh xuống, rất nhanh sau đó, tiểu thái giám đã mang hộp gấm tới.

Chỉ thấy Hoàng Thượng lấy cái trâm cài của Trang tiệp dư từ chỗ giá bút xuống, vân vê trong tay trâm cài chuyển động vài cái rồi bỏ vào hộp gấm, đè ở trên “Bản thư pháp” của Trang Thư Di.

Làm xong, Tiêu Thừa Dập tiếp tục đọc sách, chẳng lâu sau, hắn giống như lại không đọc được chữ nào.

Trang Thư Di chỉ ở bên người hắn ba ngày mà thôi, sao mới có một ngày mà chính mình lại chẳng rời nàng được như vậy. Khuôn mặt Tiêu Thừa Dập hơi biến thành màu đen, hắn đứng lên, buông sách nói: “Trải chăn đi.”

Cao Lương theo thường lệ hỏi: “Hoàng Thượng có cần ban tắm không?”

Tiêu Thừa Dập thầm nghĩ, Trang Thư Di mới hầu hạ mấy ngày, hôm nay cơm trưa cũng bị làm phiền, lúc này e là đã đi vào giấc ngủ, liền nói: “Miễn đi.”

Cao Lương đồng ý, gọi cung nữ hầu hạ Tiêu Thừa Dập đi ngủ.

Sau khi Tiêu Thừa Dập đi ngủ được mấy canh giờ, tinh thần vẫn tỉnh táo không thể nào ngủ nổi, hắn liền tự chán ghét chính mình, chẳng lẽ bản thân vô dụng như vậy, không có Trang Thư Di thì không được à? Nhưng hắn chẳng phải là vô dụng sao, không có cách nào ăn được, không thể đi vào giấc ngủ, triều chính bị Thái Hậu cầm giữ hơn phân nửa, hậu cung của hắn cũng bị Khúc gia nắm giữ, thậm chí chính hắn cũng chẳng thể lâm hạnh bất luận kẻ nào.

Suy nghĩ quay cuồng, hắn càng khó đi vào giấc ngủ, hơi thở trở nên dồn dập, hai tay trong chăn gấm nắm chặt lại… Hắn xoay người chuẩn bị xuống giường, nhìn trên án kỉ chỗ mép giường còn đặt tượng bột lúc trước Trang Thư Di làm, đó là một con khỉ nhỏ ôm một nửa quả đào tiên to.

Tay hắn ngừng xốc chăn, lại nằm xuống, nhớ ngày ấy sau giờ ngọ, Trang Thư Di bấm ngón tay tính tính con vật cầm tinh của hắn, sau đó mới làm con khỉ nhỏ này.

Lúc ấy hắn hỏi nàng vì sao lại làm cái này, nàng còn không chịu nói. Không ngờ là bộ dáng nàng bấm ngón tay, trong miệng lẩm bẩm đều bị hắn nhìn thấy. Tuệ Tuệ hy vọng hắn có thể ăn được, ngủ ngon, giống con khỉ nhỏ kia, đơn giản vậy thôi.

Tiêu Thừa Dập đột nhiên cảm giác có một cơn gió mát thổi qua trong lòng, xua tan mọi u sầu bực bội quanh quẩn trong lòng, không lâu sau, hắn thế mà lại ngủ rồi.

-



Khúc Như Tĩnh suốt một đêm không ngủ ngon, trong chốc lát mơ thấy Trang tiệp dư xảy ra chuyện, Hoàng Thượng gϊếŧ hết toàn bộ cung nữ Lãm Nguyệt Hiên, mà chính mình là người đầu tiên. Trong chốc lát lại mơ thấy chính mình báo việc này cho Thái Hậu, mà sau lưng lại chính Hoàng Hậu là thủ phạm, bàn thân mình bị Thái Hậu gϊếŧ diệt khẩu.

“Khúc cô nương, ngươi làm sao vậy? Không ngủ ngon sao?” Trang Thư Di vừa mới chuẩn bị dùng bữa, thấy đáy mắt Khúc Như Tĩnh thâm đen, tròng trắng mắt đỏ lên liền quan tâm hỏi.

Khúc Như Tĩnh vội nói: “Tiệp dư gọi ta Như Tĩnh là được, có lẽ là hơi ..hơi không quen, khiến tiệp dư lo lắng.”

Trang Thư Di nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Là chỗ nào không quen? Là đệm giường mỏng, hay là chăn nhỏ, hoặc là gối đầu không ngủ quen? Hay là giường đặt ở vị trí không đúng?”

Khúc Như Tĩnh không ngờ chính mình chỉ tìm bừa một cái cớ, thế nhưng lại khiến Trang tiệp dư nghiêm túc truy vấn như vậy, đành phải tiếp tục nói dối: “Có…… Có lẽ là gối sứ cũng nên.”

Trang Thư Di gật đầu: “Vậy hôm nay ngươi đi Ý Hòa cung thu hồi gối ngủ mà ngươi gối trước đó đi.”

“Tạ tiệp dư ân điển.” Khúc Như Tĩnh uốn gối nói.

Trang Thư Di nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngủ không ngon rất khó chịu đó.” Nàng vừa mới chuẩn bị bắt đầu dùng bữa, đột nhiên nhớ tới Tiêu Thừa Dập, chính mình đêm qua ngủ rất ngon, không biết đêm qua Hoàng Thượng có ngủ ngon không, chờ lúc nào An Thái Điện đưa chữ tới, nhất định phải hỏi một chút.

“Ui…” Trang Thư Di cầm lấy đũa ngọc, cánh tay đau, không nhịn được suýt xoa một cái.

Xuân Tuyết nói: “Xem kìa, hôm qua dùng bao sức lực như vậy, hôm nay cánh tay thật sự đau rồi, nô tỳ bón cơm cho ngài ăn nhé?”

“Không không, càng đau càng phải cử động, để ta tự làm”. Trang Thư Di vội nói, cắn răng tự mình dùng bữa.

Khúc Như Tĩnh nhìn Trang Thư Di, trong lòng cảm thán, người như Trang tiệp dư, chỉ cần ở bên cạnh nàng, đại khái sẽ không muốn rời đi.

Không lâu sau khi ăn sáng xong, một tiểu thái giám ở An Thái Điện tới, đưa chữ cái mà Hoàng Thượng hôm nay muốn dạy Trang Thư Di.

Trang Thư Di nhận giấy rồi hỏi: “Tiểu công công, đêm qua Hoàng Thượng có ngủ ngon giấc không? Sáng nay có ăn được chút nào không?”