Chương 43: Cúi Đầu Hôn Môi Nàng (1)

Khúc Như Tĩnh vừa thấy Hoàng Thượng lại đây, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn, trong lòng không giữ được trấn định.

“Hoàng Thượng, ta tới đưa chữ mà Trang tiệp dư viết hôm nay.” Khúc Như Tĩnh tiến lên nói.

Tiêu Thừa Dập không nói tiếp, chỉ nhận lấy giấy trên tay nàng, nhấc chân liền đi. Trong lòng hắn hơi bực bội, Tuệ Tuệ rốt cuộc có biết nữ nhân này đang làm gì hay không, vì sao lại bảo nàng ta tới đưa? Chẳng phải mình đã phái mấy cung nữ cho nàng, không đủ để nàng sai bảo sao?

“Hoàng Thượng!” Khúc Như Tĩnh vội hô một tiếng nói, “Ta có việc muốn nói với ngài.”

Tiêu Thừa Dập không ngừng bước chân đi vào bên trong, Khúc Như Tĩnh vội thêm vào một câu: “Là về Trang tiệp dư!”

Nghe thấy Khúc Như Tĩnh nói như vậy, Tiêu Thừa Dập mới dừng bước chân lại, xoay người lạnh lùng nhìn nàng.

Khúc Như Tĩnh bị ánh mắt lạnh như băng của Hoàng Thượng nhìn mà sợ tới mức co rúm lại, hoàn toàn khác với ánh mắt của Hoàng Thượng khi ở cùng Trang tiệp dư.

“Chuyện gì.”

Giọng điệu lạnh hơn, Khúc Như Tĩnh liền hoài nghi, người mà hai ngày trước nàng nhìn thấy cùng người trước mắt này rốt cuộc ai mới là con người thật của Hoàng Thượng.

Khúc Như Tĩnh gian nan dịch bước chân, đi vài bước về phía trước mặt Tiêu Thừa Dập, châm chước nói: “Hôm qua, Viên chiêu nghi ban thưởng một món đồ trang trí bằng gỗ trầm hương cho Trang tiệp dư, hôm nay ta đến gần nhìn, phát hiện đó là gỗ trầm hương, nhưng mùi thì lại không giống…”

Tiêu Thừa Dập nghe vậy trái tim nhói một cái: “Hương vị không giống là có ý gì? Là mùi gì?”

“Ta cũng không biết, nhưng cái đó chắc chắn không phải là mùi gỗ trầm hương. Ta cũng không biết là tốt hay không, hoặc là hiện giờ có tay nghề mới làm ra cũng chưa biết chừng.” Khúc Như Tĩnh nhỏ giọng nói.

“Vật trang trí này hiện giờ ở nơi nào?” Tiêu Thừa Dập lại hỏi.

“Ở ngay trên án kỷ mà thường ngày tiệp dư viết chữ và bày tượng bột, tiệp dư rất thích.” Khúc Như Tĩnh nói.

Tiêu Thừa Dập liền nhấc chân đi: “Đi Lãm Nguyệt Hiên.”

Khúc Như Tĩnh vốn định nói thêm mấy câu với Hoàng Thượng, ví dụ như bảo hắn không cần tiết lộ, cũng không để cho người khác biết là chính mình nói cho hắn, không ngờ Hoàng Thượng vội như vậy, nàng vội theo sau nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng, xin ngài khai ân, mặc kệ tra được cái gì, đừng nói là ta nói cho ngài.”

Tiêu Thừa Dập nói: “Được, ngươi cùng huynh trưởng của ngươi, đều làm người của trẫm.”

Bước chân Khúc Như Tĩnh khựng lại, sao lại liên lụy đến huynh trưởng. Trong lòng nàng càng kinh hoàng, vội lại theo sau, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào. Nàng hoảng hốt quá mức, ý của Hoàng Thượng rất rõ ràng, hắn muốn huynh muội bọn họ phản bội Thái Hậu, phản bội Khúc gia!

“Đáp lời.” Tiêu Thừa Dập thấy Khúc Như Tĩnh không lên tiếng, lại nói một câu.

Trái tim Khúc Như Tĩnh ổn định lại nói: “Ở trên đất này, dân nào mà không phải là dân của Thiên tử.”



Khúc Như Tĩnh nói xong, nghe thấy Hoàng Thượng hừ một tiếng, cũng không biết là cười hay là miệt thị. Trong lòng nàng thật sự hiểu rõ, hôm nay nàng không đi tìm Thái Hậu, mà là tới tìm Hoàng Thượng, kỳ thật chính là đã ra quyết định.

Tiêu Thừa Dập ra khỏi An Thái Điện, long liễn đã chuẩn bị trước, Tiêu Thừa Dập bước lên long liễn, nói với Khúc Như Tĩnh: “Nhớ kỹ lời nói hôm nay của ngươi, trẫm bảo hộ ngươi cùng huynh trưởng của ngươi.”

“Vâng!” Khúc Như Tĩnh vội vàng đồng ý.

Ai nói tiến cung chỉ có một con đường có thể đi chứ! Khúc Như Tĩnh lập tức cảm thấy trước mắt rộng mở thông suốt, nàng thậm chí còn cảm giác có một tia thoải mái. Khúc gia cướp đoạt gia sản của huynh muội bọn họ, bức bách huynh trưởng cưới người hắn không thích, còn muốn bức bách mình gả cho một lão già làm vợ kế, gia tộc như vậy có cái gì đáng để trung thành! Mà thân là thần tử, trung với Hoàng Thượng là điều tất nhiên!

Khúc Như Tĩnh đi theo sau long liễn, bước chân kiên định, nàng tin tưởng chính mình lựa chọn không sai, Thái Hậu ở trong cung không biết Khúc gia ở sau lưng rốt cuộc như thế nào, nàng lại hiểu rõ, Khúc gia sớm muộn gì cũng sẽ đổ!

Long liễn chưa tới, lúc đầu đã có tiểu thái giám đến Lãm Nguyệt Hiên, báo cho Hoàng Thượng sắp đến.

Trang Thư Di đang vừa dùng trà, vừa sai Xuân Tuyết bóp cánh tay cho nàng.

Xuân Tuyết nghe nói Hoàng Thượng muốn tới, ngạc nhiên mà “A” một tiếng nói: “Sao lúc này Hoàng Thượng lại tới chứ! Còn cả ai kia, đi lâu như vậy không trở về? Là nàng ta đưa Hoàng Thượng tới sao?”

“Có lẽ là tới kiểm tra bài tập của ta đó.” Trang Thư Di cười nói.

Trang Thư Di đứng dậy, đi tới cửa Lãm Nguyệt Hiên nghênh đón Hoàng Thượng. Ngưng Tụy Cung vẫn đang tu sửa xử lý, tạm thời chưa thể vào ở.

Một vị mỹ nhân ở gian phòng khác của Lãm Nguyệt Hiên cũng đi ra nghênh đón, mặc dù nàng biết, Hoàng Thượng không phải tới để gặp nàng……

Tiêu Thừa Dập hạ long liễn, mới phát hiện trên tay mình còn cầm chữ viết của Trang Thư Di hôm nay.

“Thần thϊếp cung nghênh Hoàng Thượng.” Trang Thư Di uốn gối hành lễ.

“Miễn lễ.” Tiêu Thừa Dập dùng tờ giấy giả vờ đỡ Trang Thư Di một chút, Trang Thư Di ngồi dậy, nhìn Tiêu Thừa Dập, cười khanh khách nói: “Vừa rồi thần thϊếp nói với Xuân Tuyết là nhất định Hoàng Thượng tới kiểm tra bài tập của thần thϊếp, quả nhiên là như thế!”

Tiêu Thừa Dập cười cười: “Đúng, Tuệ Tuệ nói rất đúng.”

Khúc Như Tĩnh liếc nhìn khuôn mặt như tắm mình trong gió xuân của Hoàng Thượng, so với trước đó đối mặt với mình như là hai người khác nhau. Cũng đúng, chính mình làm sao xứng để Hoàng Thượng dùng gương mặt như vậy chứ! Hoàng Thượng nói sẽ bảo hộ nàng, tuyệt đối không phải thu nàng vào hậu cung.

“Hoàng Thượng cứ kiểm tra, thần thϊếp nhớ rõ hết, một chữ cũng sẽ không sai.” Trang Thư Di vừa đi vừa nói.

“Nếu sai thì sao? Có nhận phạt không?” Tiêu Thừa Dập nói.

Trang Thư Di nghĩ đến mỗi lần Hoàng Thượng phạt mình thì cũng chỉ nhéo má gì đó, cũng không có gì ghê gớm, liền nói: “Nhận phạt!”

Tiêu Thừa Dập cười khẽ hai tiếng, nói: “Được, vậy chờ lát nữa sẽ kiểm tra nàng cẩn thận.”

Hai người đi vào phòng ngủ của Trang Thư Di, Tiêu Thừa Dập nhìn lướt qua án kỷ của Trang Thư Di, thấy vật trang trí gỗ trầm hương mà Khúc Như Tĩnh nói. Hắn không đến gần án kỉ, lôi kéo Trang Thư Di đến trường kỷ cách án kỷ một đoạn rồi ngồi xuống.



Trang Thư Di bảo cung nữ dâng trà lên, tư thế chờ đợi sẵn sàng để Tiêu Thừa Dập kiểm tra.

Tiêu Thừa Dập vội vã tới, còn chưa nhìn thấy chữ nàng viết hôm nay, bây giờ mở ra nhìn nhìn, trong lòng đã có chủ ý. Hắn chỉ chỉ một chữ trên giấy nói: “Cái chữ này đọc là gì?”

“Nhã!” Trang Thư Di buột miệng thốt ra, chữ này dễ, kỳ thật nàng đã biết chữ này từ trước rồi.

Trong “thơ” có hai chữ nhã, thử làm ví dụ một câu thơ xem.” Tiêu Thừa Dập cười nói.

Trang Thư Di trợn to mắt: “Hoàng Thượng, ngài đang nói cái gì vậy, thần thϊếp còn chưa từng học cái này!”

“Học nhã mà lại không biết hai chữ nhã sao, Tuệ Tuệ không nhận phạt? Biết chữ không thể chỉ biết mỗi hình dạng, còn phải hiểu âm, biết ý, hiểu sự tích nguồn gốc của nó. Cái này, ta đã dạy nàng rồi phải không?” Tiêu Thừa Dập nhìn Trang Thư Di chậm rãi nói.

Khuôn mặt Trang Thư Di đỏ ửng lên, cúi đầu ngập ngừng nói: “Đã dạy…”

“Vậy hôm nay nàng có hỏi không?” Tiêu Thừa Dập liếc nhìn Tố Hương hôm nay dạy Trang Thư Di chữ.

“Không hỏi.” Giọng nói của Trang Thư Di càng nhỏ hơn, giống một học sinh bị tiên sinh dạy dỗ mà xấu hổ.

“Tuệ Tuệ nghiên cứu học vấn không nghiêm túc nha!” Tiêu Thừa Dập nhẹ gõ một cái trên cái bàn con ở trường kỷ, chậm rãi nói.

“Thần thϊếp sai rồi.” Trang Thư Di nhất thời thật sự cảm thấy chính mình không nghiêm túc, hiếm khi Hoàng Thượng có lòng quan tâm, cố ý phái người dạy chính mình như vậy.

“Thế có nhận phạt không?” Tiêu Thừa Dập nói.

Trang Thư Di mím mím môi, gật gật đầu nói: “Nhận phạt.”

Tiêu Thừa Dập tiếp tục gõ nhẹ vào cái bàn con bên cạnh, vừa ra vẻ do dự nói: “Nên phạt nàng cái gì mới có thể khiến nàng nhớ lâu đây?”

Trang Thư Di sợ tới mức trong lòng giật thót, Hoàng Thượng không nhéo má mình nữa, chẳng lẽ lại cho mình ăn gậy?

“Lấy cái kia đi!” Bỗng nhiên ngón tay Tiêu Thừa Dập chỉ vào vật trang trí bằng gỗ trầm hương trên án kỷ của Trang Thư Di.

Trang Thư Di nhìn theo tay Tiêu Thừa Dập, thấy đồ trang trí mới của chính mình, khuôn mặt ỉu xìu, có vẻ luyến tiếc không cho.

“Hoàng Thượng……” Trang Thư Di mới nhận được một ngày, còn chưa chơi đủ, nàng sắp khóc, đáng thương vô cùng nói, “Hoàng Thượng ngài nhất định có rất nhiều bảo vật tinh xảo, đứng lấy cái này của thần thϊếp được không?”

“Ái chà, Tuệ Tuệ thích vật trang trí bằng gỗ này?” Tiêu Thừa Dập nói.

“Vâng, thích.” Trang Thư Di gật đầu cái rụp.