Chương 44: Cúi Đầu Hôn Môi Nàng (2)

“Ừm, vậy lấy nó, không để nàng đau lòng thì sao nàng nhớ lâu được.” Tiêu Thừa Dập vỗ nhẹ cái bàn con bên người nói.

Trang Thư Di nghĩ hôm nay không thể không trao vật trang trí gỗ này cho Hoàng Thượng, ai bảo chính mình nghiên cứu học vấn không nghiêm cẩn chứ. Nàng hoàn toàn không nghĩ đến việc kỳ thật chính là do Tiêu Thừa Dập dạy học không nghiêm cẩn, cố ý bắt nạt nàng…

Tiêu Thừa Dập đưa mắt ra hiệu cho Cao Lương, hắn vội tiến lên lấy vật điêu khắc gỗ, dẫn đầu rời đi.

Trang Thư Di trơ mắt nhìn thấy vật điêu khắc gỗ bị lấy đi, cảm giác như bản thân bị chích máu vậy.

Tiêu Thừa Dập thầm nghĩ, Tuệ Tuệ thích như vậy, sau này chỉ cần mình tìm vật điêu khắc gỗ tốt hơn cho nàng, để bồi thường tổn thất của nàng hôm nay. Hắn đang muốn mở miệng nói cái gì đó thì nghe Trang Thư Di mặc dù trên mặt tuy không nỡ, nhưng lại cực nghiêm túc nói: “Hoàng Thượng, vậy ngài nói cho thần thϊếp một chút về “thơ” và hai chữ nhã đi.”

Trong lòng Tiêu Thừa Dập như muốn hòa tan, đây mới là Tuệ Tuệ của hắn…

“Được, ta giảng giải cho nàng.” Giọng nói của Tiêu Thừa Dập hết sức dịu dàng, ý cười ở sâu trong đáy mắt.

Tiêu Thừa Dập từ từ kể, Trang Thư Di nghe nghiêm túc, nhưng học thức của nàng thật sự quá nông cạn, nghe không hiểu nhiều, vì thế cũng hỏi nhiều. Tiêu Thừa Dập giải đáp không ít câu hỏi của Trang Thư Di, nhẹ sờ tay nàng một chút nói: “Tham ăn nhiều nhai không hết, hôm nay chỉ học vậy thôi, có thể nhớ kỹ một phần cũng là khá rồi.”

Trang Thư Di thẹn thùng cười: “Hoàng Thượng thật tốt, dạy thần thϊếp nhiều như vậy, thần thϊếp nhất định sẽ học tốt.” Chuyện bị lấy mất vật điêu khắc gỗ đã quên sạch.

Tiêu Thừa Dập cười cười, nhấp ngụm trà. Công bằng mà nói, kỳ thật Trang Thư Di cũng không cần học quá nhiều hay học quá sâu, nàng vẫn có nguyên tắc hành xử trời sinh mà sách vở cũng không thể dạy được. Tuy hơi khờ một chút, nhưng không ngu dốt, biết phân biệt đúng sai, trong lòng nàng có tính toán của chính mình, từ trước đến nay, nàng không đề cập tới Trường Thanh Hầu phủ một câu là đủ biết.

“Hôm qua Tuệ Tuệ có mệt không?” Tiêu Thừa Dập không hề nhắc đến việc học nữa mà chuyển sang chuyện khác.

Trang Thư Di nhéo cánh tay mình một chút: “Cánh tay hơi đau, sẽ mất một thời gian lâu nữa mới làm tiếp được.”

“Sau này không cho tùy ý làm như vậy nữa, lại đây, ta xoa xoa cho nàng.” Tiêu Thừa Dập nói.

“Xuân Tuyết đã giúp thần thϊếp xoa bóp rồi.” Mặt Trang Thư Di đỏ lên, nhưng thấy Hoàng Thượng nhìn chính mình, thần sắc không cho phép cự tuyệt liền ngoan ngoãn ngồi vào bên người hắn.

Tiêu Thừa Dập kéo cánh tay Trang Thư Di, nhẹ nhàng xoa bóp hỏi: “Là nơi này hả.”

“Đúng vậy.” Trang Thư Di cảm thấy Hoàng Thượng bóp còn thoải mái hơn so với Xuân Tuyết, “Đa tạ Hoàng Thượng.”

“Ai bảo ta ăn mì của nàng chứ.” Tiêu Thừa Dập cười nói.

Trang Thư Di cong mi mắt, tựa như rất hưởng thụ Tiêu Thừa Dập xoa cánh tay cho nàng.

Tiêu Thừa Dập xoa bóp xong hai sườn cánh tay của Trang Thư Di, nghĩ chính mình còn phải đi điều tra đồ điêu khắc bằng gỗ trầm hương kia, liền nói chính mình phải rời đi.

Trang Thư Di vội nói: “Hoàng Thượng ăn cơm trưa đã rồi hãy đi không được sao? Hôm qua ngài thưởng ta một bàn tiệc đó.”



“Tuệ Tuệ tự ăn đi, ta còn có việc.” Tiêu Thừa Dập nói.

Trang Thư Di vừa nghe thấy Hoàng Thượng nói có việc, còn cố ý vì bận lòng về việc học của chính mình, trong lòng càng áy náy, mặt lộ vẻ vẻ xấu hổ nói: “thần thϊếp khiến Hoàng Thượng lo lắng.”

Tiêu Thừa Dập không biết Trang Thư Di nghĩ đến đâu, duỗi tay nhéo mặt nàng một chút: “Tuệ Tuệ xứng đáng. Đúng rồi, không được nấu cơm làm mì cho người khác, cũng đừng đi Ngự Thiện Phòng, chờ nàng dọn đến Ngưng Tụy Cung, có phòng bếp nhỏ. Ai dám bảo nàng làm, nàng cứ nói theo lời ta là không được, nghe không?”

Trang Thư Di che lại cái mặt bị nhéo, nghĩ đến việc Hoàng Thượng xoa cánh tay lúc nãy, biết Hoàng Thượng đang thương mình, liền ngoan ngoãn gật đầu: “thần thϊếp đã biết.”

Tiêu Thừa Dập thấy Trang Thư Di ngoan như vậy, trong lòng hơi ngứa ngáy, muốn thân cận với nàng thêm chút nữa, nhưng chuyện còn chưa tra được nên vẫn rời đi.

Tiêu Thừa Dập trở lại An Thái Điện, Cao Lương liền tiến lên bẩm báo.

“Hoàng Thượng, lão nô mời Lư thái y nhìn qua, đồ điêu khắc gỗ trầm hương kia đúng là đã bị động tay chân.”

“Động tay chân gì?” Tiêu Thừa Dập trầm giọng hỏi.

Cao Lương nói: “Gỗ điêu khắc đó từng bị ngâm ở trong chất kịch độc hồi lâu, nếu đặt lâu ở bên người sẽ khiến đầu óc trở nên ngu dại.”

Tiêu Thừa Dập co rút đồng tử lại, trong lòng vừa giận vừa sợ, sau lưng lập tức toát mồ hôi hột: “Nhanh sai Lư thái y đi xem mạch cho Trang tiệp dư.”

“Vâng.” Cao Lương vội đi xuống truyền lệnh.

Tiêu Thừa Dập cau mày, sau khi Cao Lương trở về, hắn lại hỏi: “Lai lịch của gỗ điêu khắc này từ đâu, điều tra rõ chưa? Thứ này làm sao vào được cung?”

Cao Lương nói: “Lão nô phái người đi tổng kho của nội vụ tra xét, còn chưa quay về bẩm báo.”

Tiêu Thừa Dập nghĩ đến Viên chiêu nghi, gia thế của Viên gia trong sạch hiển hách, năm đời làm quan, Viên chiêu nghi luyện được một tay chơi đàn cổ, hơn nữa tài đánh cờ cũng cao siêu. Tiêu Thừa Dập ngẫu nhiên sẽ chiêu nàng tới đánh đàn, hoặc cùng đánh cờ, người ở bên ngoài nhìn vào, coi như Viên chiêu nghi được sủng ái.

Nếu là xuất phát từ việc ghen ghét với Trang Thư Di, Viên chiêu nghi đúng là có lý do hại nàng ấy, nhưng nàng ta xưa nay tâm cao khí ngạo, lại am hiểu nghệ thuật đánh cờ, Cho dù hại người, hẳn là cũng không dùng biện pháp như vậy.

Qua mấy năm nay, Tiêu Thừa Dập cho rằng những người giữ lại ở trong cung đều là người an phận, không ngờ vẫn còn có cá lọt lưới.

Trong Lãm Nguyệt Hiên, Trang Thư Di vẫn đang bảo Tố Hương giảng “ thơ”, giảng hai chữ “nhã” cho nàng.

Thanh Trúc tiến vào nói: “Tiệp dư, Lư thái y tới, nói phải xem mạch cho ngài.”

Trang Thư Di kinh ngạc: “Ta không có sinh bệnh mà? Cũng đâu có sai ai đi mời thái y?”



Tố Hương vội nói: “Trong cung có người muốn xem mạch bình an, tiệp dư mời Lư thái y vào đi.” Tố Hương cảm thấy bản thân bị Hoàng Thượng hại thảm rồi, hôm nay vừa bị hắn nói như vậy, Trang tiệp dư trở nên phá lệ nghiêm túc hơn. Mỗi chữ cái đều phải hỏi đọc có ý gì, có những điển cố nào, Tố Hương moi hết cõi lòng, sợ chính mình dạy không tốt hoặc có sai sót gì đó. Bây giờ có một người tới, tốt nhất nên đánh lạc hướng tiệp dư khỏi vấn đề này…

“Vậy mời vào đây đi.” Trang Thư Di nói.

Lư thái y cũng có nghe nói đến việc gần đây Hoàng Thượng chỉ sủng ái Trang tiệp dư, bởi vậy sau khi vào phòng không nhịn được lén đánh giá một phen. Từ xưa, người hành nghề y đều sẽ xem tướng mạo của người khác, hắn vừa nhìn thấy Trang tiệp dư, khuôn mặt mượt mà trơn bóng, cái trán đầy đặn, hai mắt có thần, chóp mũi cằm đều có thịt, liền cảm thấy tướng mạo nàng rất tốt.

“Vi thần phụng mệnh xem mạch cho tiệp dư.” Lư thái y cung kính nói.

“Làm phiền.” Trang Thư Di hiền hòa nói.

Lư thái y nhìn qua sắc mặt của Trang Thư Di, lại hỏi gần đây thân thể nàng có lúc nào không khỏe hay không, sau đó mới xem mạch cho nàng. Mạch đập mạnh mẽ và có lực, thân thể rất khoẻ mạnh.

“Thái y, thân thể ta thế nào?” Trước đây Trang Thư Di hơi sợ khi trông thấy đại phu, bởi vì nàng sợ đắng, sợ uống thuốc.

Lư thái y cười nói: “Thân thể Tiệp dư rất khoẻ.”

Lúc này Trang Thư Di mới hớn hở mặt mày nói: “Vậy thì tốt rồi.”

Thực ra gỗ điêu khắc chỉ là tẩm chất độc, chỉ dựa vào mùi vị tỏa ra thì không đủ để người ta mau chóng trúng độc, trong lòng Lư thái y hiểu rõ, không viết phương thuốc nào cho Trang Thư Di, sau đó về Ngự Thiện Phòng chuẩn bị một ít thức ăn thanh độc là được. Rốt cuộc Cao công công nói, vị này được coi là đầu tim của Hoàng Thượng, không thể làm nàng sợ, không thể để nàng biết chuyện gì xảy ra. Vả lại không thể rút dây động rừng.

Lúc này cung nữ Đông Tình mới được Tiêu Thừa Dập phái tới cho Trang Thư Di cảm thấy bất thường.

Hoàng Thượng đột nhiên tới đây, cầm lấy gỗ điêu khắc của Trang tiệp dư, về sau lại phái thái y tới xem mạch…… Cái gỗ điêu khắc kia có vấn đề! trong lòng Đông Tình kinh hoàng, liếc nhìn Khúc Như Tĩnh, là nàng đưa Hoàng Thượng đến, nhất định là nàng ta biết.

Sau khi Lư thái y rời đi, Đông Tình liền gọi Khúc Như Tĩnh ra ngoài, hai người tới một chỗ vắng vẻ.

“Là ngươi phát hiện gỗ điêu khắc kia có vấn đề, nói cho Hoàng Thượng?” Đông Tình trực tiếp hỏi.

Khúc Như Tĩnh cũng không gạt, nói: “Đúng, ta ngửi xong cảm thấy hương vị không phải, nhưng cũng không khẳng định chắc chắn, liền thuận miệng nhắc một câu với Hoàng Thượng.”

Thần sắc của Đông Tình có phần phức tạp, việc này coi như nàng sơ suất. Khúc Như Tĩnh phát hiện sớm, còn có thể nói cho Hoàng Thượng mà không phải Thái Hậu là chuyện tốt.

“Ngươi làm rất đúng.” Đông Tình nói, nàng không có hỏi Khúc Như Tĩnh vì sao lại làm như vậy, có một số việc không cần phải nói quá rõ ràng.

Sau giờ ngọ, thừa dịp Trang Thư Di ngủ trưa, Đông Tình tìm cớ, nói muốn dọn vào Ngưng Tụy Cung thì sửa sang lại nhà kho một chút, sau đó cùng ba người Thanh Trúc, Tố Hương vào nhà kho. Cũng may, trong nhà kho không phát hiện ra đồ vật dị thường nào.

Trong hậu cung, Hoàng Thượng và sủng phi phàm là có chút động thái gió thổi cỏ lay nào đều khiến người tọc mạch chú ý. Trang Thư Di chỉ ngủ qua một giấc trưa, trong hậu cung đã có lời đồn đãi nổi lên bốn phía - Trang tiệp dư có thai!

“Ngươi nói Trang tiệp dư có thai?” Thái Hậu vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, còn chưa đứng dậy, dựa vào gối mềm đã nghe được cung nữ nói, ngồi thẳng thân thể, kinh ngạc không thôi.