Chương 47: Rõ Ràng Hoàng Thượng Đang Tỏ Tình Với Trang Tiệp Dư! (1)

Trang Thư Di như ngưng thở, thân thể cứng đờ, đôi tay theo bản năng nắm chặt, ngón chân căng thẳng đến mức co gập lại. Nhưng theo cường độ nụ hôn của Tiêu Thừa Dập gia tăng, thân thể nàng mềm đi, tìm lại được hơi thở, học cách đáp lại, hai người gần sát, đôi tay nàng đôi vòng lên cổ Tiêu Thừa Dập.

Trang Thư Di vụng về đáp lại, khiến Tiêu Thừa Dập cảm nhận được khao khát xưa nay chưa từng có, nhưng lúc hắn muốn tiến thêm một bước thì đột nhiên hắn buông Trang Thư Di ra.

Hắn nhìn đôi mắt mê ly của Trang Thư Di, đôi môi đỏ bừng, lại ôm nàng vào trong ngực, vùi đầu ở cần cổ nàng thấp giọng nỉ non: “Tuệ Tuệ…”

Thân thể Trang Thư Di vẫn mềm mại, nàng còn tưởng Hoàng Thượng sẽ tiếp tục chứ… Sao đột nhiên lại buông ra, do mệt sao? Giọng nói nghe có vẻ rất mệt, rất khó chịu.

“Hoàng Thượng……” Trang Thư Di đáp lại Tiêu Thừa Dập, hai tay nàng còn vây quanh hắn, nhớ tới lời Cao công công nói, Trang Thư Di nhẹ nhàng vỗ về lưng Tiêu Thừa Dập, muốn dỗ hắn đi vào giấc ngủ.

Tiêu Thừa Dập không cam lòng, bao nhiêu khuất nhục cùng chán nản, cho dù Trang Thư Di vẫn luôn trấn an hắn, hắn cũng không thể nào an tâm đi vào giấc ngủ. Nếu Trang Thư Di không ở bên cạnh, hoặc đổi lại là người khác, lúc này chính hắn cũng không biết sẽ như thế nào.

Qua nửa canh giờ, Tiêu Thừa Dập cảm nhận được bàn tay đang an ủi của Trang Thư Di dần dần trở nên thả lỏng rồi ngừng hẳn, hắn liền buông nàng ra, muốn nàng ngủ thoải mái một chút.

“Hì hì……” Trang Thư Di nhìn về phía Tiêu Thừa Dập cười, “Hoàng Thượng, có phải cho rằng thần thϊếp ngủ rồi hay không!”

Tiêu Thừa Dập buông tay, liền nhìn thấy Trang Thư Di đang cười cười, hắn cảm giác trái tim mình như chợt đập mạnh vài cái, tiếp theo một luồng khí ấm lan tỏa khắp người. Hắn há miệng, cảm giác trong cổ họng hơi khô, không nuốt nước bọt, giọng nói càng khàn khàn hơn: “Tuệ Tuệ, sao còn không ngủ?”

“Hoàng Thượng cũng chưa ngủ mà.”

Đêm khuya, giọng nói của Trang Thư Di mềm mại ấm áp, ánh mắt lưu chuyển, tất cả đều là quan tâm.

Tiêu Thừa Dập nhẹ giọng cười than một tiếng: “Ta không sao, Tuệ Tuệ ngủ đi.”

Trang Thư Di nhìn Tiêu Thừa Dập, lắc đầu nói: “Tối nay thần thϊếp chờ Hoàng Thượng ngủ rồi mới ngủ tiếp.”

“Nhưng Tuệ Tuệ biết đấy, ta rất khó ngủ.” Tiêu Thừa Dập nói.

“Vậy thần thϊếp có thể làm gì cho Hoàng Thượng đây?” Trang Thư Di hỏi, “Chàng muốn nghe một khúc hát không?”

Tiêu Thừa Dập nhìn Trang Thư Di: “Không cần.”

Trang Thư Di mím môi, cẩn thận hỏi dò: “Là Viên chiêu nghi chọc Hoàng Thượng không vui sao?”

“Không phải, nàng không hiểu đâu, nàng mau ngủ đi.” Tiêu Thừa Dập duỗi tay gạt lọn tóc giữa trán Trang Thư Di ra sau vành tai.

Tiêu Thừa Dập vừa định thu hồi tay, lại bị Trang Thư Di bắt được, nàng nghiêm mặt nói: “thần thϊếp hiểu, nhất định trong lòng Hoàng Thượng lại nghĩ tới người xấu, chuyện xấu. Lần trước thần thϊếp nói rồi còn gì, phải để người tốt ở trong lòng! Chẳng phải Hoàng Thượng đã đáp ứng thần thϊếp sao?”

Thần thái của Trang Thư Di cực kỳ nghiêm túc, nắm tay Tiêu Thừa Dập thật sự rất chặt, ánh mắt rất kiên cường, giống như muốn xuyên thấu Tiêu Thừa Dập, đuổi người xấu trong lòng hắn đi.

Tiêu Thừa Dập bị ánh mắt Trang Thư Di hấp dẫn, trong lòng cảm động, hắn gian nan mở miệng đáp: “Đã biết.”



“Hoàng Thượng nhất ngôn cửu đỉnh, không thể nuốt lời.” Trang Thư Di vẫn dùng ánh mắt kiên cường không sợ hãi nhìn hắn, tay càng bị Trang Thư Di nắm chặt hơn.

Tiêu Thừa Dập cảm giác thật sự có một luồng sức mạnh thông qua tay và mắt Trang Thư Di truyền lại cho mình.

“Được, quyết không nuốt lời.” Tiêu Thừa Dập hứa hẹn trước sự chứng kiến của Trang Thư Di.

Lúc này Trang Thư Di mới nở nụ cười xinh đẹp, tay đang nắm chặt tay hắn đổi thành lòng bàn tay áp vào nhau, nói: “thần thϊếp tin tưởng Hoàng Thượng.”

Tiêu Thừa Dập lại ôm Trang Thư Di vào trong ngực, sau khi thở phào nhẹ nhõm mới buông nàng ra nói: “Tuệ Tuệ hát khúc lần trước đi.”

“Được.” Trang Thư Di lên tiếng, liền bắt đầu nhẹ giọng ngâm nga.

Lúc này, Tiêu Thừa Dập cũng rốt cuộc thuận lợi đi vào giấc ngủ, hơn nữa ngủ rất sâu.

Trang Thư Di mãi khuya mới ngủ ở An Thái Điện nên sau khi tỉnh dậy thì Tiêu Thừa Dập đã lên triều.

Đám thái giám và cung nữ ở An Thái Điện thấy Trang tiệp dư tỉnh, vội cung kính tiến lên hầu hạ. Đêm qua, nếu không phải Cao công công mời Trang tiệp dư đến, không biết Hoàng Thượng sẽ như thế nào.

Trang Thư Di thấy ánh mặt trời sáng rỡ, bên cạnh không có ai, vội vàng ngồi dậy hỏi: “Bây giờ là giờ nào?”

“Mới qua giờ Thìn.” Cung nữ nói.

“Đã đến giờ này rồi à, Hoàng Thượng đâu, ăn sáng chưa?” Trang Thư Di lại hỏi.

“Đã dùng.” Cung nữ che miệng cười, Hoàng Thượng vừa nhìn Trang tiệp dư ngủ vừa dùng bữa đó, giống như có thể ăn tiệp dư với cơm vậy.

Trang Thư Di lại vẫy vẫy tay với cung nữ, bảo nàng ghé sát lại nghe mình nói chuyện.

“Vậy nhìn Hoàng Thượng thấy tâm trạng thế nào?” Trang Thư Di nhỏ giọng hỏi.

Cung nữ cũng nhỏ giọng nói: “Nhờ phúc của tiệp dư, tâm trạng Hoàng Thượng rất tốt.”

Trang Thư Di vừa lòng gật gật đầu, bảo cung nữ hầu hạ nàng đứng dậy.

An Thái Điện chuẩn bị phong phú đồ ăn sáng cho Trang Thư Di, sau khi Trang Thư Di ăn no, chuẩn bị trở về Lãm Nguyệt Hiên, lại bị cung nữ giữ lại.

“Tiệp dư, ngài chờ một lát, Hoàng Thượng để lại đồ vật cho ngài.” Cung nữ gọi nàng lại.

“Nhất định là bài học hôm nay!” Trang Thư Di cười nói.



Cung nữ cười, đưa cho Trang Thư Di một phong thư.

Trang Thư Di tiếp nhận, trong lòng kinh ngạc, hôm nay sao lại dùng phong thư để cất giữ.

Trang Thư Di tựa vào tiểu liễn trở về Lãm Nguyệt Hiên, trên tay cầm phong thư đã mở ra. Bài tập lần này Hoàng Thượng cho nàng học khác vài ngày trước đó, viết ở trên một tờ giấy in hình hoa tinh xảo, hơn nữa cũng không phải là mười chữ cái rải rác, nhìn sơ qua là bốn câu thơ. Nàng nhận thức mấy chữ trong đó: “Quan quan…… Tại hà chi…… Thục nữ…… Quân tử hảo……”

Nàng đọc những chữ biết được một lần, mơ hồ cảm thấy giống như đã nghe được ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ được, liền cất tờ giấy hoa tiên đi, chờ về đến Lãm Nguyệt Hiên hỏi Tố Hương.

Trong Ý Hòa cung, sắc mặt Thái Hậu và Hoàng Hậu đều không ổn. Các phi tần đến thỉnh an xong được dạy bảo vài câu rồi rời đi, chỉ còn hai người bọn họ ngồi.

Sáng sớm hôm nay, Hoàng Thượng sai Cao Lương truyền khẩu dụ thông báo lục cung, nói Viên chiêu nghi bị thất nghi trước mặt vua nên bị biếm làm thứ dân, giam trong lãnh cung.

Đêm qua tiếng hô thê lương của Viên chiêu nghi truyền rất xa, đêm qua Thái Hậu đã biết Hoàng Thượng lại xử lý phi tần hầu hạ. Bà vốn không quá để ý, tính tình Hoàng Thượng như thế, thật sự rất bắt bẻ phi tần hầu hạ, động một cái là lại xử trí.

Hôm nay bà ngủ dậy liền biết, Hoàng Thượng xử trí Viên chiêu e là có ẩn tình khác. Thái giám An Khang đi tổng kho của nội vụ tra xét Viên chiêu nghi, lại liên tưởng đến hôm qua Hoàng Thượng khác thường, cùng với việc ở Lãm Nguyệt Hiên, Thái Hậu rất nhanh đã đoán được.

“Viên chiêu nghi e là đã động thủ với Trang tiệp dư.” Thái Hậu nói với Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu không cho phép các phi tần hãm hại nhau, trong mắt hiện lên chán ghét, nhưng nàng cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, khi nàng ở nhà đã nghe mẫu thân nói, trước đó Thái Hậu vì thượng vị mà hãm hại không ít phi tần.

“Là nhi thần sơ suất.” Hoàng Hậu nói.

Thái Hậu liếc Hoàng Hậu một cái: “Cái mà ai gia muốn nói không phải cái này, mà là Hoàng Thượng.”

“Nhi thần hiểu.” Hoàng Hậu cúi đầu đáp.

“Ngươi hiểu thật thì tốt, Hoàng Thượng đã đối xử với Trang tiệp dư hơn hẳn người khác, chính là hoàng hậu ngươi, chỉ e cũng kém!” Giọng nói của Thái Hậu hơi đè nặng, ánh mắt cũng sắc bén, khiến Hoàng Hậu không dám nhìn bà.

“Mẫu hậu, nhi thần tóm lại là Hoàng Hậu, Trang tiệp dư được sủng ái chỉ là nhất thời, nhi thần sẽ sớm nắm lấy trái tim Hoàng Thượng.” Hoàng Hậu gần đây bị Thái Hậu dạy dỗ rất nhiều,càng ngày càng biết nói những lời dễ nghe.

Thái Hậu nói: “Trước thì xử trí Viên chiêu nghi, sau liền chiêu Trang tiệp dư thị tẩm. Xem ra hiện giờ Hoàng Thượng không rời được nàng ta từ ăn đến ngủ, cho dù ai gia muốn xử trí nàng ta, cũng phải ước lượng Hoàng Thượng có thể chịu được hay không!”

Trong đầu Hoàng Hậu hiện lên khuôn mặt của Trang Thư Di, vội nói: “Còn không đến nông nỗi này, mẫu hậu đừng làm như vậy, nếu không sẽ chỉ làm Hoàng Thượng lạnh lòng với mẫu hậu hơn thôi. Nhi thần chắc chắn sẽ giữ được trái tim Hoàng Thượng.”

Thái Hậu thở dài một tiếng: “Thôi, ai gia cũng không muốn suốt ngày nói ngươi, ngươi trở về đi.”

Hoàng Hậu cũng không muốn ở chỗ này thêm, nhanh nhẹn đứng dậy cáo lui.

Nhìn bóng dáng Hoàng Hậu rời đi, Thái Hậu cảm thấy mệt mỏi, bà ấn giữa mày, nghĩ đến Hoàng Thượng cùng việc ở hậu cung.

“Hết người này đến người khác đều nhân từ nương tay như vậy! Để mình ai gia là người xấu, hai người bọn họ đúng là giống nhau, thế mà lại không ở chung một chỗ với nhau được!” Thái Hậu lẩm bẩm nói, “Ai gia có nên giao hậu cung cho Hoàng Hậu, gần đây cảm giác tinh lực không được như xưa.”