Chương 46: Cúi Đầu Hôn Môi Nàng (4)

Khi Viên chiêu nghi đến gần, uốn gối, cười nhạt nói: “Hôm nay Hoàng Thượng muốn nghe khúc đàn nào?”

Tiêu Thừa Dập nhìn nàng, khuôn mặt thờ ơ nói: “Âu lộ vong cơ.”

“Vâng.” Viên chiêu nghi đi đến trước cầm án (bàn đặt đàn), đặt đàn ngay ngắn, vừa ngồi xuống, nhìn thấy trên giá lư hương vốn dĩ nên bày lư hương thì lại để một đồ điêu khắc trang trí bằng gỗ trầm hương quen thuộc, trong lòng nàng kinh hoảng, lại nghe Hoàng Thượng lạnh lùng nói: “Đã từng thấy sao?”

Viên chiêu nghi cảm giác không ổn, thầm nghĩ sắp xảy ra chuyện, tay vốn dĩ đặt ở trên đàn liền rụt xuống sau cầm án, dịu dàng nói: “Nhìn giống đồ thần thϊếp hôm qua đưa cho Trang tiệp dư.”

Ở bên cạnh Viên chiêu nghi đặt một cây đèn lưu li cung đình, Tiêu Thừa Dập nhìn rõ mọi thần sắc của Viên chiêu nghi.

“Ngươi đang sợ hãi cái gì?” Tiêu Thừa Dập hỏi.

“Thần thϊếp không hề.” Viên chiêu nghi nói, “Để thần thϊếp đánh đàn cho Hoàng Thượng.”

Nói xong nàng liền bắt đầu gảy đàn, nhưng tay nàng khi đυ.ng tới đàn liền hối hận, trong lòng loạn thì sẽ không đàn tốt được.

“Tang…” một dây đàn bị đứt, suýt nữa văng vào mặt Viên chiêu nghi, náng né thân thể tránh, suýt nữa té ngã.

“Thần thϊếp đáng chết!” Viên chiêu nghi vội quỳ rạp xuống bên cầm án, trước đó có vị Dương chiêu viện đang gảy đàn thì bị đứt dây, chọc giận Hoàng Thượng, bị biếm làm thải nữ, không được xuất hiện nữa.

Tiêu Thừa Dập lạnh lùng nhìn Viên chiêu nghi: “Ngươi xưa nay cầm kỹ cao siêu, sao hôm nay lại hoang mang rối loạn như vậy?”

“Thần thϊếp, thần thϊếp gần đây không chăm chỉ luyện tập, ngượng tay, xin Hoàng Thượng thứ tội.” Viên chiêu nghi run rẩy nói.

“Chứ không phải là đồ trang trí trầm hương kia mà hoảng thần sao?” Tiêu Thừa Dập nói.

Viên chiêu nghi cúi đầu chạm đất: “Xin Hoàng Thượng thứ tội.”

Tiêu Thừa Dập nhìn Viên Chiêu nghi dập đầu xuống đất ở trước mặt mình, dường như là lần đầu tiên quen biết nàng ta. Nữ nhân trong cung này, không chỉ có một Viên chiêu nghi, tóm lại khi hắn nhìn rõ bộ mặt thật của ai đó thì dường như hoàn toàn thay đổi thành người khác.

“Nói đi, vì sao muốn làm như vậy, có người sai bảo không.” Tiêu Thừa Dập lạnh lùng nói.

“Thần thϊếp nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, xin Hoàng Thượng thứ tội.” Tóc của Viên chiêu nghi vốn rối tung, lúc này dập đầu một lần nữa, có vẻ chật vật hơn.

Tiêu Thừa Dập cảm thấy trước kia mình quá coi trọng nàng ta, không muốn liếc nàng một lần nào nữa, thấy nàng không muốn nói, cũng lười nghe.

“Người đâu, kéo ra ngoài.” Tiêu Thừa Dập chán ghét nói một tiếng.

“Hoàng Thượng tha mạng, thần thϊếp nhất thời hồ đồ……”

Cao Lương nhanh chóng sai hai tiểu thái giám kéo Viên chiêu nghi ra ngoài, tiếng hét thê lương xen lẫn tiếng quát tháo vang xa trong ban đêm ở hoàng cung.

“Ngươi đi thẩm tra, xem đồ vật kia bị tẩm độc từ trước khi tiến cung, hay là sau khi tiến cung.” Tiêu Thừa Dập nói với Cao Lương.

Sau khi Viên chiêu nghi bị kéo xuống, trong lòng Tiêu Thừa Dập vẫn không vơi bớt được bất cứ phiền muộn nào, ngược lại càng bực bội chán ghét hơn. Đối với mọi thứ, thậm chí cả chính mình đều cực kỳ chán ghét.



Cao Lương ra tay, rất nhanh đã thẩm vấn ra được, đồ gỗ điêu khắc trang trí kia có từ trước khi tiến cung. Vốn trong nhà nàng ta có thứ đệ muốn hại nàng, sau khi bị nàng phát hiện, nàng lặng lẽ giữ lại bên người, nghĩ ngày sau có lẽ dùng đến. Gần đây nàng thấy Trang tiệp dư được sủng ái, trong lòng ghen ghét liền nghĩ ra biện pháp này, đưa nó xen lẫn vào đám đồ ban thưởng, không ngờ nhanh như vậy đã bị phát hiện.

Tiêu Thừa Dập nghe Cao Lương bẩm báo, sắc mặt càng đen hơn. Hắn nghiêng thân mình, nhìn bóng hắn được đèn lưu li chiếu ở trên bình phong. Thế gian này là thế, có bao nhiêu ánh sáng thì có bấy nhiêu bóng đen.

Cao Lương sai người thu hồi đàn cổ của Viên chiêu nghi cùng đồ gỗ điêu khắc trang trí đi, trong An Thái Điện khôi phục yên tĩnh.

Tiêu Thừa Dập ở trên giường ngồi hồi lâu, nhìn chằm chằm vào bóng mình trên bình phong.

Cao Lương thấy thế, trong lòng hết sức lo lắng, châm chước hồi lâu mới mở miệng, nói: “Hoàng Thượng, lão nô đi mời Trang tiệp dư tới nhé?”

“Mời nàng tới làm gì?” Tiêu Thừa Dập vẫn đen mặt như cũ, giọng nói lạnh như băng sương.

“Canh giờ còn sớm, mời tiệp dư tới thị tẩm đi, Hoàng Thượng, ngài gặp tiệp dư đi.” Cao Lương tậu như đang cầu xin, hắn cảm thấy nếu Hoàng Thượng gặp Trang tiệp dư, đại khái sẽ không mặt héo tro tàn như vậy.

“Không gặp.” Tiêu Thừa Dập lạnh giọng nói, đứng dậy đi đến long sàng, không cần người hầu hạ, tự mình cởϊ áσ nằm xuống.

Cao Lương thấy Hoàng Thượng như vậy, cảm thấy tối nay e là Hoàng Thượng lại thức trắng đêm khó ngủ, thân thể Hoàng Thượng mới tốt lên, đâu thể để mất ngủ như vậy nữa! Nghĩ vậy, Cao Lương liền quyết định kháng chỉ, đi mời Trang tiệp dư tới. Hắn tin tưởng, chỉ cần Trang tiệp dư tới, nhất định Hoàng Thượng sẽ không trách hắn.

Cao Lương rời khỏi tẩm điện, phái hai thái giám thân tín đến, bảo bọn hắn nhẹ nhàng đi đón Trang tiệp dư lại đây.

Lúc này Trang Thư Di đã sớm ở trong mộng đẹp, ngủ say sưa.

Tiểu thái giám gọi cửa Lãm Nguyệt Hiên, nói rõ ý đồ đến. Thủ vệ thái giám ở Lãm Nguyệt Hiên vội đưa bọn họ vào.

Hôm nay là Đông Tình gác đêm, nghe thấy động tĩnh liền mở cửa, thấy thái giám An Khang, còn nâng liễn tới.

“Đông Tình cô nương, chúng ta tới đón Trang tiệp dư đi thị tẩm.”

“Xin công công chờ một lát.” Đông Tình không hỏi nhiều, xoay người vào phòng trong.

Đông Tình đi tới bên người Trang Thư Di, nhẹ nhàng hô một tiếng: “Tiệp dư? Hoàng Thượng tuyên ngài thị tẩm đó.”

Giọng nói nhỏ nhẹ như vậy, căn bản Trang Thư Di không nghe thấy, nhưng Xuân Tuyết ở phòng bên nghe thấy động tĩnh liền tỉnh, khoác áo ngoài rồi đi tới.

“Ngươi như vậy thì không gọi tiệp dư tỉnh được đâu.” Xuân Tuyết nói.

Nói xong Xuân Tuyết đi đến mép giường, đẩy đẩy Trang Thư Di: “Tiệp dư, tỉnh tỉnh, Hoàng Thượng tuyên ngài thị tẩm.”

Đẩy vài cái, Trang Thư Di mới tỉnh dậy, vừa nghe nói muốn đi thị tẩm, nàng cuộn chăn lại lăn hai vòng vào bên trong giường, giọng nói từ trong chăn truyền ra: “Không đi!”

Xuân Tuyết bò lên trên giường nói: “Thế không được, ngài muốn kháng chỉ phải không.”

“Chẳng phải đã có Viên chiêu nghi sao? Hắn còn muốn hai người thị tẩm à!” Trang Thư Di nghẹn ngào nói.



Xuân Tuyết nói: “E là Viên chiêu nghi không hầu hạ tốt, mới tuyên ngài đi, ngài mau chút, chớ để Hoàng Thượng sốt ruột chờ.” Xuân Tuyết cảm thấy chủ tử nhà mình cái gì cũng tốt, chính là mỗi lần gọi nàng rời giường hơi khó, rất bướng bỉnh.

Trang Thư Di không tình nguyện mà lộ khuôn mặt nhỏ ra, nhưng ánh mắt trong sáng, hiển nhiên đã tỉnh táo hoàn toàn.

Đông Tình và Xuân Tuyết hầu hạ Trang Thư Di thay y phục, vấn tóc thành một búi tóc lùn liền đi ra cửa.

Trang Thư Di lên liễn, phát hiện hôm nay Cao công công không tới, dọc đường đi liền không lên tiếng. Lúc này đêm đã khuya, bầu trời chỉ có một vầng trăng khuyết, toàn bộ hoàng cung thoạt nhìn giống một lỗ đen, Trang Thư Di cảm giác hơi sợ hãi, vùi mặt vào áo choàng, đôi mắt chỉ nhìn đèn l*иg trên tay thái giám.

Tới An Thái Điện, thái giám bảo nàng chờ, rất nhanh Cao Lương đã đi ra.

Cao Lương vừa thấy Trang Thư Di, tựa như gặp được ân nhân cứu mạng. Tiến lên nói: “Tiệp dư, Hoàng Thượng ở trong tẩm điện, đã nghỉ ngơi, nhưng nhất định còn chưa ngủ, ngài vào đi.”

“Viên chiêu nghi đâu?” Trang Thư Di hỏi.

“Nàng ta không ở đây, chỉ có một mình Hoàng Thượng.” Cao Lương vội nói. “Hoàng Thượng…… Hoàng Thượng có thể hơi không vui, tiệp dư ngài dỗ dành chút.”

Trang Thư Di trầm mặc một lát rồi nói: “Ta biết rồi, đi vào nhé.”

Cao Lương dẫn Trang Thư Di đến cửa tẩm điện, chính mình không tiến vào, chỉ ló đầu vào trong cửa nói: “Hoàng Thượng, Trang tiệp dư tới.” Nói xong liền ý bảo Trang Thư Di đi vào.

Trang Thư Di đã rất quen thuộc nơi này, bước chân nàng uyển chuyển nhẹ nhàng đi đến mép giường, xốc màn lụa lên, chỉ thấy Hoàng Thượng đã nằm yên, hình như đã ngủ.

“Cái gì vậy, gọi người ta tới, chính mình lại ngủ trước.” Trang Thư Di đứng ở mép giường, nhìn mặt Tiêu Thừa Dập nhẹ giọng nói, nói xong nàng lại khẽ cười một tiếng: “Ngủ rồi cũng tốt. Bên ngoài quá tối, ta không dám trở về, cứ ngủ ở bên cạnh Hoàng Thượng vậy!”

Nói xong, nàng rón ra rón rén lên giường, vượt qua thân thể Tiêu Thừa Dập, tới bên trong giường, chui vào trong chăn gấm.

Trang Thư Di vừa nãy mới ngủ nên lúc này rất tỉnh táo, nàng nghiêng thân mình nhìn Tiêu Thừa Dập.

Dường như Thấy Tiêu Thừa Dập ngủ rất say, Trang Thư Di nghĩ thầm, liệu có phải vừa rồi cùng phòng với Viên chiêu nghi nên bây giờ mới mệt mỏi chăng?

“Hừ!”

Tiêu Thừa Dập vẫn đang giả bộ ngủ nghe thấy Trang Thư Di đột nhiên hừ với hắn một tiếng liền xoay người qua, duỗi tay ôm nàng vào trong ngực.

“Tuệ Tuệ vừa rồi hừ cái gì thế?” Giọng nói Tiêu Thừa Dập khàn khàn hỏi.

Trang Thư Di hoảng sợ: “Hoàng… Hoàng Thượng, ngài không ngủ sao?”

“Ngủ rồi thì sao bắt tại trận được nàng bất kính với Hoàng Thượng.” Tiêu Thừa Dập vùi đầu ở cần cổ Trang Thư Di, khắc chế hít sâu mùi thơm trên người nàng.

Trang Thư Di cảm giác cái cổ ngứa ngáy, vặn vẹo thân thể, lại bị Tiêu Thừa Dập ôm chặt hơn.

“Thần thϊếp sai rồi, Hoàng Thượng, ngứa……” Giọng nói của Trang Thư Di giống con mèo, cào ở trong lòng Tiêu Thừa Dập.

Tiêu Thừa Dập lật thân thể Trang Thư Di về phía chính diện với mình, cúi đầu hôn môi nàng……