Chương 1

"Cha nuôi." Một cậu thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi tuấn tú mặc trang phục như một tên thái giám.

Cậu thiếu niên này đã đứng hầu ở bên ngoài cửa cung từ sớm, sau khi nhìn thấy Bùi Tịch đi ra ngoài, gã lập tức phủ thêm áo khoác ngoài cho hắn.

"Người đó vẫn còn quỳ?" Giọng nói của Bùi Tịch không lớn, nhưng lại lộ ra sự lạnh lẽo, tiểu thái giám nhẹ giọng đáp lại.

"Đúng vậy, hắn còn quỳ ở ngoài cửa phủ, đã bốn canh giờ rồi, may mà hắn còn có thể chịu đựng được, ta thấy đầu gối của hắn cũng đã bắt đầu chảy máu rồi." Sau khi Bùi Tịch liếc mắt nhìn sang bằng con ngươi đen nhánh, tiểu thái giám lập tức im lặng, không dám nói tiếp nữa.

Chiếc xe ngựa khiêm tốn xa hoa dừng ở bên ngoài phủ đệ to lớn tại vùng ngoại ô, Bùi Tịch vẫn yên lặng, mặc dù Hoàng đế đã ban cho hắn một đại trạch Thẩm Tương Gia, nhưng hắn vẫn thường xuyên tới đây ở.

Khi hắn vừa bước xuống xe ngựa, hắn lập tức nhìn thấy Thẩm công tử đang mặc một bộ y phục màu trắng và quỳ gối ở bên ngoài, cơ thể lảo đảo sắp ngã, dường như y đã sắp không thể chịu nổi.

Sau khi Thẩm Trăn nghe được động tĩnh, y lập tức xoay người, lúc nhìn thấy Bùi Tịch, ánh mắt của y nhanh chóng bừng sáng, nhưng Bùi Tịch lại né tránh y và không muốn gặp y, hắn chậm rãi lướt qua bên cạnh Thẩm Trăn. Lúc Thẩm Trăn nhìn thấy cửa phủ sắp đóng lại, Thẩm Trăn đã lo lắng đến mức trên trán lăn dài những giọt mồ hôi to lớn.

"Bùi công công! Xin dừng bước!"

Âm thanh đó khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều toát mồ hôi lạnh, bây giờ không ai ở kinh thành không biết rằng từ trước đến nay Bùi Tịch ghét nhất là người khác gọi hắn là công công, nhưng hôm nay lại có người không sợ chết mà gọi hắn bằng các từ này hết lần này tới lần khác.

Tiểu thái giám trừng mắt nhìn Thẩm Trăn, Thẩm Trăn là người do gã tiến cử cho Bùi Tịch, tại sao y lại không hiểu chuyện mà gọi tên cấm kỵ của Bùi Tịch như vậy.

Bước chân của Bùi Tịch thực sự dừng lại, Thẩm Trăn chịu đựng cơn đau dữ dội ở đầu gối, bò đến bên chân của Bùi Tịch, y liều mạng ôm lấy chân Bùi Tịch bằng hai tay dính đầy bụi bặm của mình và nhìn chằm chằm vào hắn bằng dáng vẻ đáng thương.

“Bùi công công, cầu xin ngài, mau cứu ca ca của ta!"

Tiểu thiếu gia đã được nuông chiều từ nhỏ, tuy rằng cao lớn cường tráng, nhưng dáng vẻ của cậu trông giống như một cậu thiếu niên, từ đầu đến chân đều mềm mại, hai bàn tay mịn màng không có một chút vết chai đang dán vào đôi chân của Bùi Tịch, một cảm giác ấm áp liên tục ập đến.

Bùi Tịch cúi đầu nhìn Thẩm Trăn, y có lông mày sắc như kiếm, mắt sáng như sao, đường nét gương mặt rõ ràng, tướng mạo vô cùng khí phách; làn da màu đồng kết hợp với cơ thể săn chắc, dù có nhìn thế nào thì y cũng giống hệt một người nam nhân cường tráng.

Nhưng lúc này y lại quỳ xuống đất, cầu xin một tên thái giám, đi cứu người.