Chương 2

Thẩm Trăn vẫn chưa tròn hai mươi tuổi, trên mặt y còn mang theo dáng vẻ bụ bẫm, điều này làm cho biểu cảm điềm đạm đáng yêu của y trông có vẻ khá mất tự nhiên.

Thẩm Trăn bị ánh mắt uy nghiêm đáng sợ của Bùi Tịch làm cho sợ hãi, nhưng y lại vô thức dùng tay ôm chặt hai chân của Bùi Tịch, khiến cho l*иg ngực phập phồng cũng dán sát vào bắp đùi của Bùi Tịch.

Đôi tay che dưới ống tay áo của Bùi Tịch hơi nhúc nhích, ánh mắt quét qua cơ ngực đầy đặn và to lớn của Thẩm thiếu gia, cơ ngực rất lớn, y phục trên ngực nhô cao lên, vải vóc rất mỏng, cho nên sau khi nhìn kỹ, hắn còn có thể nhìn thấy quầng vυ" màu đỏ tươi bị lộ ra ngoài.

Mặc dù Thẩm Trăn không thể kết hợp với từ quá tuấn tú, nhưng sau khi y mặc bộ y phục màu trắng như mây này, hắn ngày càng cảm thấy y trở nên thuận mắt hơn rất nhiều.

"Cầu xin ngài, mau cứu ca ca của ta! Ngài muốn ta làm gì, ta cũng đều nguyện ý."

"Chuyện gì cũng đều nguyện ý?" Cuối cùng Bùi Tịch cũng mở miệng nói chuyện, trong mắt Thẩm Trăn lập tức mang theo sự vui sướиɠ, cậu liên tục gật đầu, "Đúng vậy! Chuyện gì cũng đều nguyện ý."

Bùi Tịch giống như Diêm Vương mặt lạnh xem mạng người như cỏ rác, trên gương mặt tái nhợt của hắn nhanh thoáng qua một nụ cười, hắn khoát tay, gọi Thẩm Trăn bước vào cùng hắn.

Cả ngày hôm nay Thẩm thiếu gia vẫn chưa uống một giọt nước nào, y lại quỳ dưới nắng bốn tiếng đồng hồ, sau khi nhìn thấy Bùi Tịch nguyện ý cứu huynh trưởng của mình, trên mặt y lập tức lộ ra một nụ cười, tuy nhiên y đã không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng y đã nhanh chóng ngã xuống đất.

"Này! Thẩm Trăn!" Tiểu thái giám sợ hãi kêu lên một tiếng, ngay sau đó, một ánh mắt lạnh lùng lập tức lướt qua người gã, gã lập tức che miệng lại, nhìn Bùi Tịch một chút rồi lại nhìn Thẩm Trăn đã ngất xỉu, gã nhất thời không biết nên làm cái gì.

"Khiêng vào."

"À! Vâng!" Sau khi tiểu thái giám nhận được mệnh lệnh, gã vui mừng hớn hở khiêng Thẩm Trăn to con vào Bùi phủ.

Cánh cửa đóng lại với tiếng cọt kẹt, toàn bộ Bùi phủ đều trông tối tăm và u ám, bóng cây đung đưa chập chờn, quạ đen lần lượt bay qua, giống như là đang ở âm tào địa phủ.

Khi Thẩm Trăn tỉnh lại, sắc trời đã tối, trong phòng thắp một ngọn nến, nhưng nó vẫn vô cùng tối tăm, ánh nến vàng không ngừng lảo đảo lắc lư ở trong phòng.

Thẩm Trăn nhìn không rõ, trong lòng y hiện lên một tia sợ hãi, ngoại ô luôn có rất nhiều dã thú, y vừa gặp hai con mèo hoang đánh nhau, phát ra tiếng kêu thê lương như trẻ sơ sinh đang khóc.